Giao tiếp giữa mọi người trong công ty tương đối phức tạp, mà Ngu Hiểu lại không giỏi giao tiếp với người khác. Cũng may đại đa số tình huống, cậu chỉ cần đi theo Vương Tử là được, nhưng dù thế nào cậu cũng là một trợ lý, không thể chỉ ngồi ngây ra được, đành phải tận lực tiếp chuyện với khách hàng.
Khách nhân mà Vương Tử mời đến lần này là người phụ trách công trình Âu lục quốc tế Thương Hạ – Lâm Lỗi Đông. Công ty của Lâm Lỗi Đông thực lực rất hùng hậu, luôn luôn đầu tư vào những công trình kiến trúc có quy mô rất lớn, ở các thị phần bên ngoài, thậm chí là hải ngoại cũng có phần. Mà mọi dự án đều rất có lợi. Nếu có thể hợp tác lâu dài với hắn thì nghiệp vụ không cần phải lo nữa. Hắn đối với Vương Tử mà nói là đối tác cực kỳ quan trọng.
Lâm Lỗi Đông vẻ ngoài rất bình thường, thân hình hơi mập, trên tay mang một chiếc nhẫn kim cương rất lớn, mặt nhẫn sáng loáng, có phần phô trương. Hai bên chào hỏi một chút rồi cùng ngồi xuống.
“Vị này là…?” Lâm Lỗi Đông chú ý tới chàng trai trẻ tuổi thanh tú bên cạnh Vương Tử, đôi mắt lờ đờ nhất thời sáng lên, Ngu Hiểu không khỏi rùng mình.
“Trợ lý của tôi, Ngu Hiểu.” Vương Tử cười giới thiệu.
“Chào Lâm tiên sinh.” Ngu Hiểu hướng về phía hắn lẽ phép chào hỏi.
“Tốt tốt. Ngu tiên sinh có phải vừa tốt nghiệp đại học không? Nhìn qua khí chất có vẻ rất đơn thuần, hoàn toàn không giống người trên thương trường.” Lâm Lỗi Đông vuốt cằm nhìn cậu cười.
“Tôi tốt nghiệp được hai năm rồi.”
“Hai năm? Lâu như vậy sao?” Lâm Lỗi Đông lắp bắp kinh hãi.
“Trước kia tôi học giáo dục thể chất, tốt nghiệp xong thì làm cứu hộ viên ở bể bơi.” Ngu Hiểu trả lời tình hình thực tế.
“Nga? Vậy sao cậu lại tới công ty của Vương tổng tài đây?” Trường hợp của Ngu Hiểu hiển nhiên lại làm cho Lâm Lỗi Đông rất hứng thú, cứ thế bắt chuyện với cậu, hoàn toàn không đề cập nửa lời tới chuyện hợp tác. Vương Tử cũng không lo lắng, mỉm cười góp vào một hai câu, thỉnh thoảng giúp Lâm Lỗi Đông rót rượu hoặc gắp thức ăn.
Ngu Hiểu muốn đem đề tài chuyển về chuyện hợp tác, nói: “Lâm tiên sinh, ta biết công ty của ngài muốn tìm đối tượng hợp tác. Mà công ty của chúng tôi lại sở trường về thông tin xây dựng, so với các công ty khác, chúng tôi có thể cung cấp dịch vụ chất lượng tốt hơn, giá cả phải chăng hơn, không biết ngài …”
Lâm Lỗi Đông giơ tay ngắt lời cậu: “Hôm nay chúng ta kết giao bằng hữu, không nói chuyện công việc, được không?”
Ngu Hiểu ngẩn ra, nhìn Vương Tử, Vương Tử cười vang, nói: “Được Lâm tổng ưu ái thật hân hạnh, đương nhiên phải vui vẻ đến tận hứng. Công việc buồn tẻ như vậy, không nói cũng chẳng sao, thời gian còn dài. Nào, tôi mời ngài một ly.”
“Ha hả, Vương tổng quả nhiên là thoải mái, đến nào, tôi cũng kính ngài một ly!” Lâm Lỗi Đông cười nói, nâng chén rượu, ánh mắt lại không rời Ngu Hiểu. Ngu Hiểu vội vàng đứng dậy, cũng nâng ly của mình cùng họ uống cạn.
Do uống quá vội mà không cẩn thận bị sặc, Ngu Hiểu ho dữ dội đứng dậy, mặt đỏ bừng. Vương Tử vội vàng vỗ lưng cậu, rót cho cậu một cốc nước. Ngu Hiểu lau miệng, ngẩng đầu, lại chạm phải ánh mắt kinh người của Lâm Lỗi Đông, liền thấy căng thẳng trong lòng.Nãy giờ hắn vẫn chăm chăm nhìn cậu sao?
Với ánh mắt mãnh liệt kia, nói muốn kết bạn, chi bằng cứ nói thẳng ra là ánh mắt rắn độc quan sát con mồi, khiến người khác không rét mà run. Hai má Ngu Hiểu cứng ngắc, Lâm Lỗi Đông mỉm cười, thu hồi tầm mắt, tiếp tục ăn, coi như chưa có gì xảy ra.
Bữa cơm này ăn thật không biết ngon. Tuy bầu không khí rất thân thiện nhưng Ngu Hiểu lại không ngừng cảm thấy có gì đó rất không ổn. Lâm Lỗi Đông liên tục kính rượu hai người, Vương Tử có thay cậu cản vài ly, nhưng Ngu Hiểu vẫn bị uống không ít. Cậu vốn không uống được rượu, chỉ cần uống một chút đã say, kiểu gì cũng ngu mặt ngồi một chỗ cười ngây ngô.
“Tôi muốn đi toilet một chút.” Không muốn thất thố trước mặt mọi người, Ngu Hiểu chếnh choáng đứng lên, đi vào toilet, giống như một con cá bị thiếu nước mà đem cả khuôn mặt nhúng vào bồn rửa mặt, dùng nước lạnh hạ hỏa cho hai gò má nóng ran.
Cảm thấy tỉnh táo hơn, Ngu Hiểu ngẩng đầu lấy khăn tay lau mặt, lơ đãng nhìn qua kính, chợt thấy một bóng người phía sau, giật mình hoảng sợ. “Lâm tiên sinh?”
“Tiểu Ngu có phải rất ít uống không, mặt cậu đỏ quá.” Lâm Lỗi Đông cười ha hả kề sát vào cậu. Mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ miệng đối phương, lần đầu tiên gặp mặt đã xưng hô như thế, Ngu Hiểu nhíu mày.
“Không sao, bây giờ đã tỉnh rồi. Thật có lỗi, tôi về trước.” Ngu Hiểu theo bản năng nghiêng người né tránh.
“Đừng vội chúng ta nói chuyện một chút đi?” Lâm lỗi Đông từng bước tiến lại gần, Ngu Hiểu liên tục lùi lại, cuối cùng đã kề sát chân tường.
“Lâm tiên sinh nếu thật sự muốn tán gẫu thì chi bằng quay về rồi nói đi, nơi này cũng không phải chỗ thích hợp để nói chuyện.” Ngu Hiểu cố gắng mỉm cười nhưng hai má lại cứng ngắc. Ánh mắt Lâm Lỗi Đông nhìn cậu lạnh băng như ánh mắt cuả rắn hổ mang …
“Tiểu Ngu, tôi thật tình muốn kết bạn với cậu, tuy rằng tuổi tác của chúng ta hơn kém khá nhiều, nhưng lần đầu tiên thấy cậu, tôi đã rất thích. Đứa nhỏ như cậu giống y sinh viên chưa ra trường, làm cho tôi không khỏi nhớ về chính mình khi còn trẻ.”
“Lâm tiên sinh, tôi thật sự phải về.” Lòng bàn tay của Ngu Hiểu đầm đìa mồ hôi, từng câu nói của Lâm Lỗi Đông đều kèm với một ánh mắt tràn ngập tà ý, làm cậu phát buồn nôn.
“Cậu muốn trở lại bên cạnh Vương Tử đến thế sao? Xem ra quan hệ của cậu và anh ta cùng không bình thường a …”
“Quan hệ giữa tôi và anh ta chỉ là cấp trên và cấp dưới …”
“Tiểu Ngu, chúng ta là cùng một loại người, cần gì phải [bịt tai trộm chuông]?”
“Tôi không phải!”
“Nói bừa, chẳng lẽ cậu và Vương Tử thật sự chỉ là cấp trên với cấp dưới thôi sao? Tiểu Ngu, đừng tự lừa mình nữa. Tôi đã ở trong cái vòng luẩn quẩn này lăn lộn từ lâu rồi, với đồng loại, tôi chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra ngay!” Lâm Lỗi Đông cười nói, đột nhiên cầm lấy tay Ngu Hiểu …
“Lâm tiên sinh, xin tự trọng!”
Cái gì mà vòng luẩn quẩn? Cái gì mà đồng loại?Chẳng lẽ trên người cậu thực sự có loại khí chất này sao? Vương Tử? Anh có nhận ra không? Nếu anh biết được, liệu có lộ ra ánh mắt khinh bỉ với cậu không? Tưởng tượng đến cảnh bị Vương Tử phát hiện, toàn thân Ngu Hiểu liền run lên, hận không thể kiếm cái lỗ nào chui xuống, cứ thế bốc hơi luôn càng tốt!
“Tôi tuyệt đối không phải loại người mà ông nói!” Ngu Hiểu vùng khỏi bàn tay như rắn độc kia, đầu ngón tay khe khẽ run lên …
“Được được, cậu đừng vội, Tiểu Ngu, tôi chỉ muốn làm bạn với cậu, chẳng lẽ chỉ như vậy mà cậu cũng không muốn sao?” Giọng Lâm Lỗi Đông mềm đi, ép sát cậu không buông. Hắn là khách hàng quan trọng của công ty, không thể dễ dàng đắc tội. Trong làm