Những ngày này trôi qua quả thật quá lâu dài, dài đến vô cùng tận.
Nhìn bóng ánh đèn trên con đường dài uốn lượn, Ngu Hiểu mới chợt nhận ra đã về đến nhà trọ từ lúc nào. Cảm giác mệt mỏi chưa từng có dâng lên, nghĩ thật muốn ngã xuống giường mà ngủ đến khi trời sập mới thôi. Cố gắng lục lọi lấy chìa khóa, vừa ngẩng đầu liền thấy một bóng người trầm lặng đứng dưới ánh đèn đường…..
Quá kinh ngạc, chiếc chìa quá trọng tay rơi xuống đất tạo nên thanh âm trấn động cả khoảng không.
“Cuối cùng cậu cũng về.” Vương Tử chậm rãi bước tới, nhặt chiếc chìa khóa lên trả lại cho cậu. Dưới ánh đèn huỳnh quang, khuôn mặt kia có gì đó thật khác lạ, nét mặt vô cùng nghiêm túc, định nói gì đó lại thôi. Vừa ôm được mỹ nhân về, đúng ra phải vui vẻ mới đúng, sao lại mang vẻ mặt này?
“Sao anh lại ở đây?” Ngu Hiểu hỏi.
“Lúc tôi quay về công ty thấy cậu lưu lại cái này.” Vương Tử lấy ra một phong thư từ trong túi quần, ánh đèn chiếu lên từng nét chữ mảnh mai – [Đơn xin từ chức].
“Vì sao phải từ chức?” Vương Tử nhíu mày.
“Kỳ thật tôi có ý này cũng khá lâu rồi.” Ngu Hiểu chậm rãi nói: ”Vương Tử, nơi này không thích hợp với tôi, chắc anh cũng biết rõ. Tôi không thích chuyện làm ăn, cũng không có chí tiến thủ, lại càng không giỏi giao tiếp…… Tuy rằng anh đã cho tôi rất nhiều cơ hội, nhưng tính cách nguyên thủy của tôi vẫn là thích yên tĩnh, thích ở một khu bể bơi nho nhỏ làm một gã cứu hộ viên bình thường….. Đó mới là công việc của tôi, là nhà của tôi.”
Chậm rãi nói ra nỗi buồn kìm nén đã lâu trong ngực, Ngu Hiểu bây giờ cảm thấy thoải mái vô cùng.
“Mà anh …… đã có Lisa, công ty vì thế cũng sẽ đi vào quỹ đạo, có thể phát triển không ngừng. Có ở lại hay không cũng không quan trọng nữa.”
Đúng vậy, cậu không thuộc về thế giới của anh. Mộng đã tỉnh rồi thì nên rời đi. Tuy rằng để đưa ra quyết định này không phải không có đấu tranh, nhưng cậu cũng có đủ kiên định để thực hiện. Nhớ tới trước kia, lúc đến nhà anh giúp anh thắt caravat, thật giống như mới hôm qua nhưng cũng như đã xa đến không còn với tới được nữa, nội tâm của cậu lại đau buốt từng hồi.
“Cậu thật sự phải rời khỏi tôi sao?”
“Trong những ngày được làm việc với anh, tôi quen được không ít bằng hữu, cũng học được rất nhiều điều. Tôi nhất định sẽ không quên, bảo trọng.”
“Không được!” Vương Tử giữ chặt lấy cánh tay Ngu Hiểu, dùng lực mạnh đến mức làm tay cậu đau buốt, “Cậu xem rồi đúng không… bài báo về tôi cầu hôn với Lisa? Cho nên mới từ chức đúng không?”
Ngu Hiểu nhìn anh, sắc mặt hơi tái đi…..
“Đừng đi, đừng rời xa tôi, không phải cậu thích tôi sao?”
Một chữ [Thích] thình lình vang lên đánh vỡ hoàn toàn thế cân bằng mà cậu cật lực duy trì! Thế giới dường như tan vỡ, Ngu Hiểu chỉ thấy tai ong ong, toàn thân cứng ngắc, đôi môi khô nứt thực sự không thể thốt ra một tiếng nào.
Vương Tử hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh thường ngày, lớn tiếng nói: “Tôi biết cậu thích tôi từ lâu rồi! Cũng biết cho dù xảy ra chuyện gì cậu cũng sẽ đứng bên tôi. Trên đời này cậu là người duy nhất tin tôi vô điều kiện…. Những điều đó tôi hiểu, cũng cực kỳ cảm kích. Nhưng tôi có trách nhiệm của tôi, cơ nghiệp này là mồ hôi xương máu của tôi, tôi không thể cứ như vậy nhìn nó đóng cửa. Tôi không làm được, cũng không cho phép! Cậu hiểu chưa?”
“Tôi cứ nghĩ …. Anh thực lòng thích Lisa…”, Cậu đã thực sự, thực sự tin điều đó.
“Lisa là cô gái tốt, nhưng tôi từng nói nếu có thể thiên trường địa cửu, tôi vẫn hy vọng có Tiểu Ngư ở bên, đó không phải là nói dối!”
“Như vậy với cô ấy không công bằng.”
“Vận mệnh vốn không công bằng!”Liều lĩnh thét lên như dã thú khiến Ngu Hiểu hoàn toàn mất đi can đảm. Bi ai nồng đậm dấy lên trong lòng, cậu cảm thấy như mình chưa bao giờ biết nam nhân này. Chưa bao giờ.
“Vì sao cậu không phải nữ nhân, nếu cậu là Lisa, vậy thì mọi thứ đã trở nên hoàn mỹ rồi …“ Vương Tử thì thầm nói, trong mắt lộ vẻ mờ mịt thê lương, làm cho tâm cậu một mảnh lạnh lẽo.
“Thật có lỗi, tôi lại không phải như vậy.” Ngu Hiểu hạ mí mắt, cảm thấy trong mắt cay xè, không còn nhìn rõ phía trước, là quá đau sao?
“Tiểu Ngư, cậu chờ tôi được không? Chờ tôi ba năm, chỉ cần ba năm! Tôi cần cậu, tôi thật sự … thật sự thích cậu! Đến tận bây giờ, cậu là người đầu tiên mà tôi thích thực lòng. Cho dù cậu là nam nhân, tôi cũng không buông cậu ra được. Chờ tôi, tôi nhất định sẽ trở lại bên cậu!”
Vương Tử vội vã ôm cậu vào lòng, siết chặt. Lồng ngực ấm áp này cậu đã khao khát biết bao lâu, cảm giác mãnh liệt này vốn chỉ là một ảo giác trong giấc mộng. Giờ mộng đẹp đã thành hiện thực, vì sao cậu vẫn như một con cá nhỏ sống thiểu nước, chỉ cẩm thấy khổ sở vô cùng vì hít thở không thông?
Cứ như vậy, cậu sẽ không thở được mất!
Nam nhân lại ghì chặt khuôn mặt cậu, chậm rãi cúi xuống, khoảng cách giữa hai đôi môi mỗi lúc một ngắn hơn…
Ngu Hiểu ra sức ngăn chặn, lảng tránh sự thân mật lại bị đối phương kìm hãm, không động đậy được, áp lực nặng nề như bị cả một ngọn núi đè xuống làm cậu muốn bỏ chạy nhưng toàn thân lại như bị trói nghiến…..
Trong nước sẽ không thế thấy cá đang rơi lệ.
“Buông cậu ta ra!”
Bả vai đột nhiên truyền đến một lực kéo mạnh mẽ, đưa cậu ra khỏi sự giam cầm cường ngạnh của người kia. Luồng không khí mới mẻ ào vào hai lá phổi, Ngu Hiểu như vừa được cứu sống mà liều mạng hô hấp.
“Cái tên khốn khiếp này, đừng có chạm vào cậu ta!” Người vừa đến ra tay rất nặng, vung mấy quyền bức Vương Tử phải lùi lại. Nhưng Vương Tử cũng không phải người tầm thường, [ngươi tới thì ta phải đi], liền lập tức đánh trả.
“Các người mau dừng tay, Sa Mộ Thần, Vương Tử, mau dừng tay!” Ngu Hiểu lo lắng nhìn hai bóng người đang quần nhau tơi tả, mắt hừng hực khí thế như thể địch nhân trời sinh, hận không thể đạp kẻ kia vào chỗ chết cho rồi, cậu có khuyên cũng vô dụng.
Sau vài hiệp, chỉ nghe Vương tử kêu lên một tiếng đau đớn, ôm bụng lảo đảo lùi về sau, ho khan dữ dội….
“Anh không sao chứ?” Ngu Hiểu vội vàng chạy qua dìu anh.
“Thật có lỗi, hại Vương Tử của cậu bị thương.” Trong mắt Sa Mộ Thần xẹt qua một tia ảm đạm, đứng thẳng dậy, lạnh lùng xoa nắn cổ tay. Dưới ánh sáng mờ mịt của đèn đường, đường nét tuấn mỹ của hắn ẩn hiện trong bóng đêm, nhìn không rõ là vui buồn hay hờn giận.
“Tay cậu……….” Nói vậy lúc đánh nhau cũng bị thương, một dòng máu đỏ thẫm chảy xuống trên ngón tay Sa Mộ Thần, Ngu Hiểu tiến đến định giúp hắn cầm máu thì lại bị gạt ra.
Cả người Sa Mộ Thần lúc này hừng hực một loại khí thế mang tên Đừng.có.lại.gần.
Đột nhiên, Vương Tử gập người cười rũ rượi, tiếng cười lẫn với tiếng ho khan, sau khi phun ra một ngụm máu, anh vừa ho vừa cười, “Tôi đoán không sai, cậu quả nhiên thích cậu ấy…… Lần nào cũng là cậu [Anh hùng cứu mỹ nhân], không trùng hợp vậy chứ?”
“Ta chỉ không muốn thấy ngươi khi dễ cậu ta.” Sa Mộ Thần lạnh lùng nói.
“Thôi đi, không phải người luôn vừa bắt nạt vừa lợi dụng cậu ấy chính là cậu sao?” Vương Tử dùng ống tay áo gạt đi vết máu trên môi, hiện lên nét cười đắc ý, “Đáng tiếc a, dù cậu có ngấm ngầm đối tốt với cậu ấy cũng vô dụng thôi. Người cậu ấy thích là tôi, chỉ có tôi, điều này cả thế giới đều biết!”
“Cậu ta thích ai không liên quan đến ta.”
“Huh? Đây là lời thiệt tình của cậu sao, hay lại giả vờ lạnh lùng nữa?” Vương Tử hừ một tiếng, “Được rồi, chúng ta đều là nam nhân, giả vờ làm gì chứ?”
“Người như ngươi sẽ chẳng bao giờ hiểu được đâu!” Sa Mộ Thần mím môi, lộ ra nụ cười lạnh lẽo, vươn tay về phía Ngu Hiểu, “Tiểu Ngư Nhi, lại đây!”
Đúng kiểu ra lệnh, cái mồm bá đạo không để cho người ta từ chối.
Vương Tử vội đưa tay, nắm lấy tay áo Ngu Hiểu, “Tiểu Ngư, những lời tôi vừa nói đều là sự thật!”
Ngu Hiểu chăm chú nhìn anh một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “Tôi biết, nhưng anh đã có Lisa, xin hãy đối xử thật tốt với cô ấy.”
“Mọi thứ đều không thể quay lại được nữa sao?”
Nét mặt của Ngu Hiểu nghiêm nghị, chậm rãi lắc đầu…..
“Cậu chờ tôi có được không?” Vương Tử cầu xin nói, giống như một đứa nhỏ sợ bị bỏ rơi, Ngu Hiểu chưa bao giờ thấy anh như vậy.
Trầm mặc một lúc lâu sau, vẫn chậm rãi lắc đầu. Khuôn mặt của Cổ Minh Tuyền cùng Lisa như ẩn như hiện trước mắt, vấn đề không phải là chờ đợi, mà bởi cậu đã lựa chọn rồi, cần gì phải cho nhau… những ảo tưởng vô căn cứ nữa? Như thế là ích kỷ, là không công bằng với người khác!
“Cậu không muốn chờ tôi có phải vì hắn hay không? Cậu thích hắn rồi ư?” Vương Tử không cam lòng chỉ thẳng về phía Sa Mộ Thần.
“Ngươi nhảm đủ chưa?” Sa Mộ Thần ngắt lời anh, từng bước tiến lên đứng chắn trước mặt Ngu Hiểu, thay cậu gạt đi hơn nửa áp lực nặng nề, “Tiểu Ngư Nhi, chúng ta đi.”
Đang chuẩn bị rời đi, Ngu Hiểu lại nghe đằng sau chuyền đến một tiếng thở dài, “Tiểu Ngư, được quen biết cậu thật giống như một câu truyện cổ tích …”
“Tôi thừa nhận, ngay từ đầu tôi chỉ muốn trêu đùa cậu. Bởi vì vẻ nơm nớp lo sợ khi đứng trước mặt tôi, bộ dáng hơi một chút là đỏ mặt trông thực rất đáng yêu. Nếu giữ cậu bên cạnh chắc chắn sẽ rất thú vị, cho nên mới cố ý đối tốt với cậu, còn yêu cầu cậu thôi việc để đến giúp tôi.”
“Ở trước mặt cậu, tôi luôn sắm vai một bạch mã vương tử ôn nhu chăm sóc, nhưng thực tế tôi hiểu rõ mình hơn bất cứ ai. Sa Mộ Thần nói đúng, tôi biết Lâm Lỗi Đông có ý xấu với cậu nhưng vẫn mang cậu đến bữa tiệc của hắn, chính là muốn dùng cậu để bắt lấy nhược điểm của Lâm Lỗi Đông, thu lợi cho công ty.”
Ngu Hiểu cả người chấn động, quay đầu nhìn anh.
“Đêm đó quả nhiên cậu gặp chuyện không may…. Lúc không tìm thấy cậu, tôi mới biết, trong lòng tôi cậu quan trọng đến mức nào! Thấy cậu run rẩy trong gió lạnh, nét mặt tái nhợt, lòng tôi lại càng đau hơn. Đêm đó tôi đã thề với chính mình rằng sau này nhất định phải đối xử với cậu thật tốt, đáp lại tình cảm của cậu để cả hai hạnh phúc bên nhau. Chỉ là, công ty ngày càng sa sút, đã tới bờ vực phá sản. Cho dù tôi có cố gắng đến sức cùng lực kiệt cũng vẫn bị đẩy đến con đường cùng, rồi Lisa xuất hiện…..”
“Anh không cần giải thích, tôi đều hiểu được, dù tôi trì độn nhưng cũng không đến nỗi ngu ngốc.” Ngu Hiều liều mạng nhịn xuống nhưng cũng không ngăn được những thanh am nghẹn ngào.
“Nói thật, tôi không nghĩ rằng cậu sẽ rời bỏ tôi.” Vương Tử cười khổ cầm lấy tờ đơn xin từ chức, “Tuy rằng tôi biết tôi đã thực ích kỷ, thật sự không muốn để cậu đi. Tiểu mỹ nhân ngư sau khi vương tử kết hôn tại sao lại không tiếp tục ở lại bên cạnh hắn? Phải như thế nào cậu mới bằng lòng ở lại? Ngoại trừ việc không thể cho cậu một danh phận chính thức, tôi cái gì cũng có thể……..”
“Không thế nào hết, bên cạnh mỹ nhân ngư không có cá mập nhưng cậu ta có!” Sa Mộ Thần giữu chặt lấy cánh tay Ngu Hiểu, lại quát: “Còn không đi, đứng đây nghe hắn lảm nhảm gì nữa?”
“Đó đều là lời thật lòng của tôi.” Vương Tử chua xót nói với Ngu Hiểu.
“Những lời này, vì sao anh không nói với tôi sớm hơn một chút?”
“Nếu tôi sớm nói ra, chỉ e cậu sẽ sợ tôi như con mãnh thú và dòng nước lũ.”
“Vương Tử, anh không hiểu tôi.” Ngu Hiểu chậm rãi lắc đầu, “Tôi chỉ muốn một chút tình cảm thẳng thắn chân thành, lúc trước bị anh hấp dẫn cũng bởi thứ dương quang mạnh mẽ mà anh toát ra. Nhưng tại sao đến giờ anh mới nói? Mà anh với tôi bây giờ, lại có tư cách gì để bàn luận vấn đề thích hay không đây? Mọi thứ đều quá muộn rồi! Chính tôi đã cam đoan với Cổ tiên sinh rằng anh sẽ đem lại hạnh phúc cả đời cho Lisa!”
Vương Tử suy sụp đưa tay ôm lấy thái dương, nhắm chặt đôi mắt cay xè.
“Nhờ có anh, tôi mới biết thế nào là [nhất kiến chung tình]. Cảm giác thích một người thật sự tốt lắm, một ngày trôi qua đều phong phú vô cùng, cứ như trong cổ tích vậy. Thế nhưng truyện cổ tích cho dù đẹp đến đâu cũng có lúc phải quay về thực tại, Vương Tử, xin anh hãy quý trọng thực tại mà mình đang có.”
Sắc mặt Vương Tử u ám đạm mạc, anh biết, mình đã mất đi nam tử đơn thuần thiện lương đến đau lòng này. Vĩnh viễn mất đi.
“Tôi chân thành chúc phúc cho hai người.” Ngu Hiểu quay đầu, không đợi Sa Mộ thần lôi đi đã nhanh chóng tiến về phía trước…
Giữa dòng đời bể dâu, từ những người xa lạ, những rung động thuở ban đầu, những điều tốt đẹp vốn vững như tường thành giờ bắt đầu tan rã.
Những mảnh vụn sắc nhọn rắc đầy trên mặt đất, dấu chân bằng máu tạo nên một con đường uốn lượn, nhưng kỳ lạ là không hề thấy đau. Chỉ thấy hai gò má lạnh toát, cậu chật vất ngửa đầu không ngừng chớp mắt, cố ngăn một thứ gì đó cuộn lên trong cơ thể như muốn vỡ vụn mà tuôn trào……
Giờ phút này, cậu vô cùng cảm kích nam nhân bên cạnh.
Chỉ nắm tay cậu, bình tĩnh chăm chú như [Khoa Phụ đuổi mặt trời], dũng cảm mà tiến tới. Biết rõ toàn thân cậu run rẩy, cảm xúc hỗn loạn, cũng không hỏi han, không quấy rầy, càng không buông ra một lời an ủi. Như vậy cậu mới có thể ở bên hắn, im lặng mà thương tâm, nhưng cũng nhờ thân ảnh kiên định cường đại của hắn mà dần dần xua đi cay đắng trong lòng….
“Sa Mộ Thần, tôi muốn đi bơi.”
“Tôi đi với cậu.”
“Được.”
Những khi khổ sở, Ngu Hiểu luôn đến thẳng khu bể bơi.
Không ai nhìn thấy được