Người tới chính là Phong Sóc.
Hắn tung người xuống ngựa, bước nhanh đến trước kiệu: "Mẫu phi, nhi thần tới trễ."
Nhóm kiệu phu đem kiệu nghiêng về phía trước một chút, lão ma ma vén màn kiệu lên, một bàn tay có sơn màu đỏ đậu khấu đặt trên tay ma ma, phụ nhân trong kiệu xinh đẹp không giống giống người phàm chỉ nói ra hai chữ băng lãnh: "Quỳ xuống."
Lão ma ma bên cạnh lo lắng nhìn qua: "Nương nương..."
Thái hoàng thái phi bất vi sở động.
Ngược lại Phong Sóc trầm mặc một lát, uốn gối quỳ xuống đất.
Thái hoàng thái phi khóe miệng lạnh lùng câu lên, giẫm lên lưng Phong Sóc xuống kiệu.
Bà bước xuống, tay áo thêu mẫu đơn bằng kim tuyến trải dài phía sau, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh.
Bốn cái tỳ nữ liền vội vàng tiến lên nâng vạt áo bà.
Thái hoàng thái phi nhìn Phong Sóc vẫn còn quỳ nguyên tại chỗ, đáy mặt hiện lên chán ghét nồng đậm: "Con trai của tiện nhân mà cũng xứng gọi bản cung?"
Tống ma ma vịn tay che lại đau lòng trong mắt: "Nương nương, ngài đi đường mệt nhọc rồi, trước vào phủ nghỉ ngơi đi."
Thái hoàng thái phi lúc này mới lạnh hừ một tiếng, được Tống ma ma vịn vào phủ.
Lão quản gia trên năm mươi tuổi nhanh chóng đỡ Phong Sóc dậy: "Vương gia, ngài mau mau đứng lên, nương nương chỉ là phát bệnh..."
Phong Sóc nhìn theo bóng dáng Thái hoàng thái phi, trong mắt như đè nén thứ gì, tiếng nói lại bình tĩnh đến lạ thường: "Ta biết."
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua đường cái phủ Đô Hộ phủ đang vô cùng tĩnh mịch, phân phó nói: "Để bọn họ lui đi, còn để bách tính trên đường này làm ăn nữa."
Quản gia thấy bộ dáng này của Phong Sóc, trong lúc nhất thời cũng không biết hắn là thật không nghi ngờ hay là biết nên nhẫn nhịn xuống, trong lúc nhất thời vẫn nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Phong Sóc lạnh giọng: "Nghe không hiểu lời nói của bản vương?"
Quản gia lúc này mới cho đội binh huyền giáp cái ánh mắt, âm thanh tiếng giáp va chạm lại đều đặn vang lên, toàn bộ đội quân phong tỏa đường cái phủ Đô Hộ giống như thủy triều lui ra.
Nhưng cửa từng nhà vẫn đóng chặt như cũ.
Phong Sóc ngửa đầu nhìn trời, những cảm xúc bị hắn kiềm nén lâu nay bây giờ như muốn phát ra nhưng trên mặt vẫn làm như không có gì như cũ.
Chỉ phân phó Quản gia: "Hầu hạ mẫu phi thật tốt, ăn ở cứ theo ý bà, không được phạm sai lầm.
Tây Châu gần đây không yên ổn, ta trễ chút lại về phủ thăm hỏi mẫu phi sau."
Quản gia vội vàng xác nhận.
Hôm nay đội quân vây quanh ở đường cái phủ Đô Hộ đều là tư binh của hắn, lúc không nên nhìn bọn họ sẽ không có mắt, lúc không nên nghe sẽ không có tai, sự tình mới nãy sẽ không có ai biết được.
Phong Sóc tự dắt ngựa trở về, lúc hắn biết tin Thái hoàng thái phi đã tiến vào địa giới Tây Châu thì vội vàng trở về, đến Hình Nghiêu cũng không mang.
Hắn híp mắt lại, khóe miệng giương lên đường cong ngoan lệ lại như tự giễu.
Tay nắm dây cương vì quá dùng sức mà nổi gân xanh, thậm chí có vết máu từ lòng bàn tay xuôi theo dây cương chảy xuống, nhỏ xuống nền đất.
Bỗng nhiên phía trước giống như hiện lên hai bóng hình mẹ con, mẫu thân là bộ dáng của Thái hoàng thái phi lúc còn trẻ, xinh đẹp không gì sánh được.
Tướng mạo của đứa bé bên cạnh mẫu thân phấn điêu ngọc trác.
Mới một giây trước mẫu thân còn chọc cho đứa bé cười khanh khách, giữa lông mày đều là ôn nhu.
Nhưng khi thấy một nam nhân mặc long bào xuất hiện thì nước mắt chảy ra không ngừng, cắn chặt môi mà liên tục đánh vào người đứa bé, vừa đánh vừa chửi: "Con trai của tiện nhân mà cũng xứng gọi bản cung?"
Phong Sóc nhìn xem đứa nhóc bị đánh tới mức co lại cuộn thành một đoàn, nhưng vẫn đưa tay muốn ôm mẫu thân, dắt ngựa lướt qua.
Hắn xuyên qua hình bóng hai mẹ con kia.
Tiếng khóc của hai người họ dần biến mất, trên đường cái không còn ai, hết thảy bất quá chỉ là ký ức khi còn nhỏ đã bị chôn sâu ở đáy lòng mà thôi.
______________
Hoàng cung.
Mùa thu ở phía nam chậm hơn phía bắc một chút, lá cây ngân hạnh trong Từ Ninh cung lúc này chỉ mới ngả xanh vàng.
Thái hậu gối lên gối mềm thêu tơ vàng, cung nữ quỳ trước giường nhẹ nhàng đấm chân cho bà ta, bên cạnh có lư hương tỏa ra mùi thơm cùng khói nhẹ lượn lờ.
Thái hậu nhàn nhã tận hưởng, chỉ cảm thấy tự tại trước giờ chưa từng có.
Bà ta mười sáu tuổi đã gả vào Đông cung, vừa sinh ra Hoàng trưởng tôn thì thái tử trên đường đi Giang Nam trị thủy bị bạo dân giết chết.
Ai cũng nghĩ thái tử phi như bà ta sớm muộn sẽ bế phỏ, nhưng tiên hoàng cho tới lúc chết vẫn không lập thái tử, ngược lại truyền vị cho con trai bà ta.
Làm thái tử phi mang trái tim treo lên thấp thỏm hai mươi năm, cuối cùng con trai đăng cơ phong bà làm Thái hậu.
Nhưng vẫn không đủ thỏa mãn, vì phía trên còn có một cái Thái hoàng thái phi đè đầu bà ta, cho dù đó là một bà điên.
Bây giờ thì tốt rồi, người khiến bà ta phải nhẫn nhịn chịu đựng rút cuộc cũng đi rồi.
Có lẽ do trong lòng thoải mái nên tiếng nói so với bình thường đều kéo dài thêm mấy phần: "Đinh Lan, ngươi nói vị ở Từ An cung kia giờ có phải đã đếnTây Châu?"
Đại cung nữ Đinh Lan ngậm ý cười nói: "Xem thời gian thì chắc là đã đến."
Thái hậu tiếng nói thản nhiên: "Ngược lại là người có phúc, con trai lớn rồi còn muốn đón ra ngoài."
Đinh Lan biết Thái hậu muốn nghe cái gì liền nói: "Vị kia đã điên điên khùng khùng, nào tính là người có phúc, còn Tây Châu có tiếng bần cùng, đâu được như hoàng cung.
Nếu để nô tỳ nói, dưới gầm trời này người có phúc khí nhất ai có thể so với Thái hậu ngài.
Ngài đem bệ hạ dạy dỗ tốt nên ngài ấy mới có thể ngồi lên long ỷ."
Thái hậu nghe xong ý cười trên khóe miệng càng sâu hơn, hiển nhiên đối với lời này cực kỳ hưởng thụ.
Bất quá nhắc tới Hoàng đế, bà ta lại nghĩ tới sự tình phiền lòng gần đây: "Hoàng nhi cái gì cũng tốt, chỉ là quá say mê tiểu tiện nhân họ Khương kia."
Đinh Lan nói: "Khương tần kia tư sắc thường thường, bệ hạ bây giờ chỉ là nhất thời mới mẻ.
Ngài cứ nhìn vị ở Từ An cung năm đó cũng được tiên đế sủng ái, về sau không phải cũng suýt được ban rượu độc sao.
Luận tư sắc, Khương tần so với vị kia đến xách giày cũng không xứng.
Tới đầu xuân lại có một nhóm tú nữ vào cung, bệ hạ nào sẽ nhớ kỹ một người cũ."
Thái hậu không tiếp lời, năm đó khi bà ta vừa sinh Hoàng trưởng tôn không lâu thì vị ở Từ An mới tiến cung, tiên hoàng sủng người đó tới mức cả lục cung cộng lại cũng không bằng.
Thái hậu khi đó mỗi bước đi đều gian nan, vì muốn ổn định địa vị ở Đông cung nên sắp xếp không ít cọc ngầm trong toàn bộ hậu cung.
Bà ta nghe được một bí mật, nghe nói người kia rất giống tiên hoàng hậu đã mất.
Tiên hoàng hậu vì khó sinh mà chết nên Thái hậu không biết mặt bà.
Lúc đó bà ta lo lắng tiên hoàng lập người khác làm thái tử nên mua chuộc thái giám hậu hạ buổi đêm của ngài.
Từ trong miệng thái giám biết được mỗi khi tiên hoàng triệu vị kia thị tẩm, đều bắt nàng ta mặc y phục của tiên hoàng hậu, bắt học theo ngôn hành cử chỉ của người đã khuất, còn mắng người đó chỉ là một cái đồ giả, là hồ ly tinh...
Vị ở Từ An cung kia bị điên, chính là bị tiên hoàng hành hạ lâu dài ép cho điên.
Đó là một người đáng thương, nhưng người đáng thương đó đã đè đầu mình bao nhiêu năm, sinh ra người con trai cũng để cho mình phải lo sợ mấy chục năm.
Thái hậu bây giờ đối với Thái hoàng thái phi đáng thương không nổi.
Bà ta gẩy gẩy phật châu trên tay, nghĩ tới vị kia đã không còn ở trong cung, trong lòng lại thoải mái đứng lên: "Nghe nói vị ở Khôn Ninh cung kia đã có thai, chỉ cần nàng ta sinh hạ được thái tử, nữ nhân trong hậu cung này có ai có thể vượt qua được."
Người ở Khôn Ninh cung mà bà ta nhắc đến đương nhiên là Hoàng hậu.
"Ai gia nghe nói Khương Thượng thư hôm nay sẽ tiến cung thăm nữ nhi tốt của hắn ta, ngươi để thái giám tới đó gõ hắn một cái, Khương tần vào cung rồi thì phải tuân theo quy củ trong cung! Làm cung phi mà ngay cả việc đến chỗ Hoàng hậu thỉnh an cũng chưa từng, quả nhiên là lớn mật!
______________
Tàng Kiều điện.
Khương Ngôn Tích ngồi trên giường, tay cầm một kiện áo choàng màu xanh thêu lên.
Dung mạo nàng ta không tính là kiều diễm, nhưng mặt mày tinh xảo, thanh tú động lòng người.
Vì làn da trắng như sữa bò nên vài vết xanh tím trên gáy càng phá lệ chói mắt, mái tóc đen nhánh rủ xuống một bên vai, đem vết tích kia nửa che nửa lộ càng thu hút hút ánh nhìn.
Cung nữ thiếp thân khuyên nàng ta: "Hay là nương nương hướng bệ hạ chịu thua đi, người bệ hạ thương nhất là ngài."
Trong mắt Khương Ngôn Tích là một mảnh thanh lãnh: "Vì sao ta phải hạ mình trước hắn?"
Cung nữ chỉ coi là nàng ta mạnh miệng, nói: "Quần áo này ngài làm mấy ngày nữa là xong rồi, bệ hạ nhìn thấy nhất định sẽ rất vui vẻ."
Khương Ngôn Tích đột nhiên vứt xuống kim khâu: "Ai nói đây là làm cho hắn?"
Cung nữ tranh thủ thời gian nhìn xung quanh, thấy trong điện không có người nào khác, mới thở dài một hơi: "Nương nương, những lời như vậy sau này ngài đừng nói nữa!"
Nương nương tự tay may y phục nam nhân, lại không phải để cho bệ hạ, đây là muốn mất đầu a!
Khương Ngôn Tích cười lạnh nói: "Ta bị hắn bắt tiến cung một cách không minh bạch, bây giờ may một bộ y phục cho phụ thân ta cũng không được."
Cung nữ nghe xong y phục này là làm cho Khương Thượng thư, lúc này mới thở dài một hơi, khuyên nhủ: "Nương nương, vì ngài như thế nên Lục công tử mới bị biếm đến biên quan đó.
Nếu ngài muốn hắn sống tốt hơn thì nên thuận theo bệ hạ đi."
Nghe lời này, Khương Ngôn Tích bị kim đâm rách đầu ngón tay cũng không phát giác đau đớn, huyết châu tràn ra dính trên áo choàng choáng ra một mảnh đỏ thẫm.
Nàng ta nhắm mắt lại, khóe mắt trượt xuống hàng lệ: "Là ta hại Lục ca ca..."
Cung nữ sợ tới khóc: "Nương nương, coi như là vì Lục công tử hay là vì chính ngài, ngài phải quên hắn thôi.
Sau này đừng nhắc cái tên này nữa, nếu để bệ hạ biết thì phải làm sao?"
Khương Ngôn Tích nhận mệnh, nhắm mắt: "Biết đâu một ngày hắn chán rồi sẽ thả ta đi."
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo của cung nữ, Khương thượng thư tới.
Khương Thượng thư mặc quan bào chính tam phẩm màu tím, để râu dài, càng lộ vẻ nho nhã.
Cung nữ tranh thủ thời gian lui ra ngoài.
Khương Ngôn Tích nhìn phụ thân một hồi, lại khóc lớn một trận.
Khóc xong lại nói tới nguyên do gửi