Editor: Gà MlemHôm sau Khương Ngôn Ý ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới rời giường.Từ khi xuyên qua, nàng chưa từng có một giấc thoải mái dễ chịu như vậy.Nàng vừa ăn mặc chỉnh tề xong rồi bước ra cửa phòng, liền thấy Thu Quỳ ngồi ở góc sân viện bên kia, không biết đang làm gì.Mặt trời lên cao có hơi chói mắt, Khương Ngôn Ý híp mắt duỗi người: "Thu Quỳ, em rời giường từ lúc nào vậy?"Thu Quỳ nghe nàng hỏi thì quay đầu, trên mặt khó nén hưng phấn: "Hoa Hoa, có lựu từ trên trời rơi xuống."Khương Ngôn Ý nghe xong, sửng sốt đi qua nhìn, mới phát hiện trong viện không biết từ khi nào rơi vào ba quả lựu, trong đó một quả bị dập, hai quả còn lại vừa lớn vừa đỏ, có lẽ rơi trúng chỗ đất của vườn hoa nên ngay cả vỏ cũng không bị hư hại gì.Quả bị dập hư cuống màu nâu, chắc là chín quá rớt xuống, còn hai quả kia cuống có màu xanh, không giống như do chín rồi tự mình rơi xuống.Khương Ngôn Ý ngẩng đầu nhìn cây lựu của viện tử bên cạnh có cành vươn qua sân nhà mình, nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ đêm qua có gió lớn thổi hai trái lựu này bay xuống."Nếu không không giải thích được!Thu Quỳ giương mắt trông mong nhìn Khương Ngôn Ý: "Hoa Hoa, cái này có thể ăn không?"Nàng ấy tuy thèm nhưng cũng biết quả này không phải trong viện nhà mình, sợ ăn sẽ bị chủ nhà mắng.Khương Ngôn Ý nhìn chằm chằm hai quả lựu phát sầu, đương nhiên tốt nhất là trả về, nhưng gõ cửa chỉ để trả hai quả này thì có vẻ rất giả tạo.Nếu chỉ là hàng xóm bình thường thì thôi, đồ trong sân nhà người ta rớt xuống nhà mình, thoải mái đem trả có khi còn có thể kéo gần quan hệ láng giềng.Nhưng cố tình hàng xóm sát vách là nhà cao cửa rộng, đừng nói chủ tử trong phủ, ngay cả hạ nhân còn không thèm để ý vài quả lựu bị thổi bay đi, nếu chỉ vì hai quả lựu này mà cố tình qua đó một chuyến, chỉ sợ người gác cổng cho là nàng có ý mượn cớ tống tiền.Khương Ngôn Ý rối rắm trong chốc lát, nói: "Em cứ ăn đi, lát nữa ta làm một ít bánh ngọt biếu cho hàng xóm xung quanh, đến lúc đó thuận tiện nói với người gác cổng phủ Đô Hộ một tiếng là được."Như vậy cũng coi như là có qua có lại.Trước khi mở tiệm thì đưa cho láng giềng một ít quà, sau này mọi người sống hòa thuận mới tốt.Dẫu sao người xưa có nói: "Bà con xa không bằng láng giềng gần." Cô cùng Thu Quỳ hai cô gái yếu đuối sống nương tựa nhau, nếu xảy ra chuyện còn phải nhờ hàng xóm giúp đỡ.Thu Quỳ nghe Khương Ngôn Ý nói có thể ăn, mới vui sướng hài lòng mà nhặt hai quả lựu lên.Khương Ngôn Ý đi tới đi lui trong sân, nhìn vườn hoa cùng cây ớt do bản thân mình trồng, múc một gáo nước nhỏ trong chậu nước, cẩn thận tưới lên từng gốc cây trong vườn.Hôm qua nàng và Thu Quỳ đi dạo trong chợ mới biết, ớt ở thế giới này cũng gọi là ớt, nghe nói là được đội buôn từ ngoại quốc mang về, rất quý hiếm, không phải cứ có tiền là mua được.Đây là biến cây ớt trở thành kỳ hoa dị thảo sao?Lúc trước Khương Ngôn Ý không biết độ trân quý của bồn ớt này, bây giờ hiểu rồi thì thấy có chút hổ thẹn.Mặc dù ngày ấy ở quân trướng Phong Sóc hiển nhiên không coi bồn ớt này ra gì, nhưng hắn không xem ra gì không có nghĩa là nó không có giá trị.Giống như có người xem tiền tài như rác rưởi, tiện tay cho người khác một thỏi vàng, người nhận cũng không thể nói là do đối phương không xem trọng nên đưa cho mình là chuyện hiển nhiên được.Khương Ngôn Ý cảm thấy, về sau nếu Phong Sóc có đến ăn cơm, nàng nhất định không thể thu tiền cơm của hắn nữa.Tiệm lẩu của nàng từ giờ sẽ thực hiện chế độ miễn phí với lão đại này suốt đời.Hôm qua sau khi từ chợ trở về, nàng còn mơ hồ có ý tưởng: Lấy độ hiếm hoi của ớt hiện tại, bây giờ nàng phải đem cây ớt này trồng thật tốt, về sau nhân giống ra rồi đem ra chợ bán, sợ là tiền kiếm được còn nhiều hơn là tiền bán lẩu.Khương Ngôn Ý định khai trương tiệm lẩu rồi bán loại nước dùng bình thường trước, mặc dù thời đại này người ta cũng ăn cay, nhưng vị cay của thù du với ớt chẳng khác nào dân đen đòi so với vương giả cả.Người xưa chưa bao giờ trải nghiệm hương vị bá đạo của ớt cay, muốn nó trở thành một trào lưu cũng là cả một quá trình.Nếu chưa gì đã bán lẩu cay*, một là ớt trên thị trường không đủ, giá cả lại mắc, làm vậy nhất định lỗ vốn, hai là sợ độ hưởng ứng không cao, mở quán nhất định sẽ giống như giăng lưới bắt chim, lúc đó thì tiêu rồi!*Lẩu cay: dùng ớt và các gia vị tạo nên, vừa ngon vừa nổi tiếng ở thành đô và tứ xuyên.Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Ngôn Ý cảm thấy chuyện nước dùng cay để sau này rồi tính.
Chờ tiệm lẩu có chút ít danh tiếng rồi tung ra nước dùng cay cũng không muộn, khi đó tiệm đã có khách hàng thân thiết, khẳng định sẽ nguyện ý thử.Tiền đồ sáng lạng!Càng nghĩ nàng lại càng cảm thấy thứ vị Đại tướng quân đưa kia nào phải là bồn hoa, quả thực là chậu châu báu!Nếu kế hoạch trồng ớt thành công, lúc đấy nàng phải đưa một phần lễ thật lớn đến phủ Phong Sóc mới được.
Một là cám ơn hắn tặng ớt, hai dĩ nhiên là muốn dựa vào cây đại thụ như hắn đón gió rồi.Nếu lúc đó làm ăn phát đạt, nhất định sẽ có người tìm đến sinh sự, con đường này phải tranh thủ trải sớm mới được.Khương Ngôn Ý nhìn chằm chằm cây ớt, ánh mắt từ ái giống như mẹ già nhìn con nhỏ."Hoa Hoa, mau ăn lựu nè!" Thu Quỳ lột ra một quả lựu đưa cho Khương Ngôn Ý.Khương Ngôn Ý lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt mẹ già, đưa tay bỏ lựu vào trong miệng, vừa nhai nuốt hương vị chua ngọt của trái cây, vừa tràn đầy ý chí chiến đấu quát một tiếng: "Hôm nay cũng phải cần cố gắng để sớm khai trương cửa tiệm."Tuy rằng Thu Quỳ không biết vì chuyện gì mà Khương Ngôn Ý đột nhiên phấn chấn như thế, nhưng cũng rất vui vẻ phụ họa: "Mở cửa tiệm, mở cửa tiệm."Hai người ở trong sân vui cười ríu rít.Khương Ngôn Ý định chuẩn bị bánh hoa quế* để biếu hàng xóm, tuy rằng nàng cảm thấy bánh bí đỏ ăn cũng ngon, nhưng đem tặng người khác thì bánh hoa quế nhìn có vẻ tốt hơn.*Bánh hoa quế: là món bánh nổi tiếng ở thời cổ đại, được làm từ bột nếp, mật quế hoa, kỷ tử và đường phèn, có vị thanh mát, hương thơm ngọt và mềm mại.Mấy món điểm tâm kiểu vậy nàng làm không nhiều lắm, sở dĩ biết làm bánh hoa quế là do trước kia đọc tiểu thuyết, tần suất xuất hiện trong truyện của bánh hoa quế quá cao.Lúc đó nàng nhất thời tò mò, liền lên mạng học hỏi cách làm, loay hoay một hồi thành quả cũng gần giống như trong tiểu thuyết.Khương Ngôn Ý đi vào bếp, đầu tiên đổ bột gạo tẻ và bột nếp vào trong chậu rồi trộn đều.Để làm bánh hoa quế thì chủ yếu là dùng bột gạo tẻ, như vậy mới không bị dính, thêm một ít bột gạo nếp cho tăng độ dính một chút, như vậy khối bánh sẽ không đến mức vừa đụng vào liền vỡ.Cách làm bánh hoa quế vô cùng tinh tế, dùng nước cũng phải chú ý, dùng sữa bò là tốt nhất, nếu không có sữa bò thì dùng sữa đậu nành thay thế cũng được, nếu chỉ dùng nước thường thì mùi vị có hơi thiếu sót.Khương Ngôn Ý vừa tới đây nên không biết chỗ mua sữa bò, vì làm bánh ngọt mà phải hì hục xay đậu nành để nấu thì quá phiền phức, nên nàng bảo Thu Quỳ đi ra ngoài tìm nhà nào bán sữa đậu nành thì mua về một ít.Thu Quỳ ra cửa không bao lâu thì trở lại, trên tay bưng hai bát sữa đậu nành.
Khương Ngôn Ý chỉ dùng một ít, sữa còn dư nàng tính một lát sẽ chiên thêm hai cái bánh quẩy ăn chung.Độ ướt của bột gạo dùng làm bánh hoa quế cũng phải vô cùng chú ý, nước hơi nhiều một chút sẽ dính, hơi ít thì khi hấp xong sẽ bể, phải làm sao đạt đến trình độ lấy tay bóp một cái, bột gạo phải dính lại với nhau, tách tay ra thì bột gạo phải hơi tản ra mới được.Làm xong bước này, Khương Ngôn Ý dùng cái rổ rây bột gạo một lần, làm như vậy bánh mới xốp.
Rây xong thì lấy một cái khăn ướt phủ lên chờ bột nở.Khương