Sở Xương Bình sờ sờ đầu của Khương Ngôn Quy: “Trên người của cháu có một nửa dòng máu của Sở gia, cũng coi như là nam nhi của Sở gia, đừng có không có chí tiến thủ, tương lai mẫu thân cháu, tỷ tỷ cháu đều còn phải cậy vào cháu.
Cháu không đứng lên tới, các nàng dựa vào ai?”Một phen nói đến Khương Ngôn Quy khóc không thành tiếng: “Ngôn Quy nhớ kỹ……”Sở Xương Bình lúc này mới quay đầu quỳ xuống, lạy nhị lão Sở gia hai cái: “Phụ thân, mẫu thân, hài nhi bất hiếu, dẫn tới tai họa như vậy cho nhà ta.
”Nhị lão Sở gia chạy nhanh tiến lên đỡ ông dậy.
Sở lão thái gia nhìn thư Liêu Nam Vương viết cho ông, biết Liêu Nam Vương sẽ phái người tiếp ứng Sở Xương Bình, chỉ cần ông ra khỏi kinh thành, như vậy hoàng đế sẽ không đụng vào ông được.
Ông ấy nói: “Mau chóng rời khỏi kinh thành đi! Muộn chút nữa sợ là sẽ xảy ra việc gì ngoài ý muốn!”Chỉ cần Sở Xương Bình không ở trong phủ, thì cho dù là cấm quân vào phủ điều tra, tìm không được Sở Xương Bình thì tội danh này cũng không thể làm gì được.
Sở lão phu nhân cũng chảy nước mắt nói: “Đi thôi!”Sở Xương Bình lại nhìn lão phụ lão mẫu trong nhà liếc mắt một cái, cắn răng xoay người rời đi.
Sở lão thái gia lúc này mới phân phó hạ nhân trong phủ: “Đem quan tài nâng đi xuống, nếu trong chốc lát cấm quân vào phủ tra được, liền nói thân thích trong nhà Hà quản sự tới trong phủ gặp chuyện ngoài ý muốn.
Chờ ngọn gió qua rồi, lại tìm một nơi phong thuỷ tốt an táng cô nương này đi, đều là người số khổ……”**Khi cấm quân đi đến đại đạo chợt đụng phải đội xe liễn đẹp đẽ quý giá.
Cấm quân đã quen bá đạo, một tên tiểu lâu la ở phía trước mở miệng đó là: “Tránh ra tránh ra! Cấm quân làm việc! Đừng chặn đường!”Trên xe ngựa, màn xe kim sa bị một đôi tay ngọc tô móng tay đỏ tươi vén lên, nữ nhân trong xe ung dung vũ mị, bên môi ngậm một tia cười lạnh: “Cấm quân các ngươi thật đúng là thật to gan, đến xa giá của bản công chúa cũng dám va chạm!”Nhìn thấy người trong xe là Văn Thục trưởng công chúa, tên cấm quân mới vừa rồi mở miệng im như ve sầu mùa đông.
Văn Thục trưởng công chúa là nữ nhi tiên hoàng sủng ái nhất, cô cô ruột của đương kim Thánh Thượng, lời nói của nàng ở trước mặt Thánh Thượng còn có giá trị hơn cả Thái Hậu.
Thống lĩnh cấm quân phát hiện khác thường phía trước, chạy nhanh giục ngựa tiến lên, biết được sự tình từ đầu đến cuối,giương tay quất roi ngựa lên trên người tên cấm quân kia, trên mặt tên cấm quân kia bị đánh đến da tróc thịt bong, nhưng cũng không dám kêu lấy một tiếng.
Thống lĩnh cấm quân hướng về phía trưởng công chúa ôm quyền: “Người của thuộc hạ không có mắt, va chạm trưởng công chúa, Tiếu mỗ thay mặt hắn hướng ngài bồi tội.
”Trưởng công chúa hừ lạnh một tiếng: “Bản công chúa còn tưởng rằng chính mình đây là mất thánh