Đô Hộ phủ sát vách tường, Phong Sóc đang xử lý công vụ trong đình nghỉ mát trong Tây Khoa Viện.
Mùi thơm ngọt bay tới từ nhà bếp bên cạnh khiến Hình Nghiêu đứng bên cạnh cũng không nhịn được hít mũi: “Thơm quá.
”Phong Sóc giương mắt liếc hắn ta một cái, Hình Nghiêu vội ngượng ngùng, giả vờ bản thân là một người gỗ.
Phong Sóc động đậy cánh mũi một chút, đã ngửi thấy luồng mùi hương nồng nặc mời gọi con người không cách nào xem nhẹ, tay cầm bút khẽ ngưng, hắn hỏi một câu nhằm lấp liếm: “Bây giờ Sở Xương Bình ở đâu?”Hình Nghiêu vội đáp: “Hoàng Đế đã ra lệnh cấm, hiện giờ các Đại Châu phủ đã kiểm tra người ra vào thành nghiêm ngặt, Sở Tam Gia cùng tùy tùng làm việc trong thương đội, giờ vẫn còn ở Du Châu, sợ là phải nhiều ngày mới có thể đến Tây Châu.
”Quản gia Phúc Hỉ là người tinh thông, hôm đó cô nương Khương gia bên cạnh trả một xe ngựa đồ đạc lại cho quý phủ, sắc mặt Phong Sóc lại u ám mấy ngày liên tiếp, còn có chuyện gì mà ông ta không đoán được.
Ban đầu còn cảm thấy thân phận cô nương kia hơi thấp kém, bây giờ đã hiểu được đối phương là người sinh ra trong thế gia, Phúc Hỉ càng mong hai người có thể thành đôi.
Lúc ông ta rót thêm trà, nhân tiện nói một câu: “Tôi thấy dạo này nương nương ăn uống không ngon, hình như cô nương Khương gia bên cạnh giỏi bếp núc, lão nô bạo gan muốn mời cô nương Khương gia bên cạnh qua làm chút điểm tâm cho nương nương.
”Con ngươi Phong Sóc sáng rực trong nháy mắt, nhưng chỉ xị dài mặt ra trả lời: “Những việc vặt này của quý phủ, ông thu xếp là được.
”Phúc Hỉ đáp một tiếng, khóe miệng cong lên nụ cười rồi lui xuống.
Phong Sóc trông thấy nụ cười thoáng qua kia trên khóe miệng ông ta, trong lòng sinh ra một chút phiền muộn kỳ lạ, nhưng lại không cách nào phát ra, ngay cả nhìn Hình Nghiêu bên cạnh cũng cảm thấy gai mắt, nói: “Ngươi cũng lui xuống.
”Hình Nghiêu còn cho rằng hai từ “Thơm quá” kia của bản thân làm cho chủ tử không thoải mái, thầm mắng bản thân nói chuyện không nên nói, biết rõ bây