Quá trưa Lục Trường An và Lương Tuyển mới chạy được đến dưới núi Thạch Oa.
Phương Nam núi nhiều đất ít, hơn nữa Lục gia đã sống ở đây bao đời nên cả ngọn núi Thạch Oa đều là nhà y.
Núi Thạch Oa tuy nhiều đá nhưng cỏ cây tươi tốt, hoa nở quanh năm, trên sườn núi lại có thác nước chảy xuống, nhìn từ xa tựa như một dải lụa trắng tung bay, cảnh sắc vô cùng thơ mộng.
Nhưng Lục Trường An lựa chọn sống trên núi Thạch Oa là vì ngọn núi này có địa thế hiểm yếu, khắp chân núi đều là vách đá, có một chỗ hơi bằng phẳng đã bị Lục Trường An nhờ người làm một cánh cổng thật to rồi suốt ngày đóng chặt, bình thường có người muốn lên nhà y đều gọi không mở cửa.
Lục Trường An mang tiếng là sống yên ổn đọc sách nhưng thật ra là muốn tránh người trong thôn, ở giữa sườn núi muốn làm gì thì làm.
Bình thường không có việc gì y lại khiêng ghế lớn ra ngồi dưới tàng cây, có thể vừa xem bí tịch Long Dương yêu quý vừa cởi hết quần áo tự chơi mình, nếu sống trong thôn thì đời nào y dám làm thế!
Lục Trường An mở khóa sắt lớn rồi đẩy cánh cổng nặng nề ra, một con chó vàng uy phong lẫm liệt lập tức vui vẻ chạy đến vây quanh Lục Trường An ngửi ngửi, sau đó nó lập tức nhe răng hung ác nhìn chằm chằm Lương Tuyển xa lạ ngồi trên lưng lừa.
Lục Trường An đưa tay xoa đầu nó: "Đại Hoa Đại Hoa, hắn tên là Lương Tuyển, sau này sẽ là người nhà của chúng ta, ngươi có thấy hắn thì đừng hung dữ nhé."
Lương Tuyển đang cưỡi lừa chợt khựng lại, hắn sửng sốt nhìn