Từ sau hôm đó, mỗi ngày Lương Tuyển đều lặp đi lặp lại ba việc quan trọng là dưỡng tay, dưỡng chân, học nấu ăn.
Còn Lục Trường An thì ngày ngày bận rộn chép sách, vẽ tranh, y phải liều mạng kiếm tiền vì hai ngày trước y đem bạc tới y quán trong thành hỏi thử, chỉ với hai ba lượng bạc còn lại thì mua rễ dược liệu cũng không đủ.
Thương hội Trương gia vẫn chưa bổ sung hàng mới cho y quán trong thành, hiện giờ dược liệu càng ngày càng đắt! Nếu y muốn mua đủ các dược liệu mà Lương Tuyển liệt kê thì không liều mạng kiếm tiền là không được.
Cứ thế hai người ai bận việc nấy, bình an vô sự sống qua một tháng.
Hôm đó Lục Trường An mặt mũi tái nhợt vịn cửa thư phòng đi ra: "Cơm! Ta muốn ăn cơm!"
Y nhịn một ngày một đêm, rốt cuộc đã vẽ xong một bức tranh Quan Âm tống tử cực kỳ phức tạp tinh mỹ, tiền công cho mỗi bức tranh này thôi còn nhiều hơn tiền công y chép sách hai tháng!
Lương Tuyển vội vàng đi tới dìu y: "Cẩn thận, cháo trong nồi còn nóng đấy, ta bưng tới cho ngươi."
Thân thể hắn cường tráng, sau một tháng tĩnh dưỡng và thoa thuốc bột thì vết thương trên đùi đã khép lại, đi đứng hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhưng điều khiến Lục Trường An mừng nhất là sau vô số lần nếm mùi thất bại thì bây giờ Lương Tuyển đã nấu ăn ngon hơn nhiều!
Lục Trường An lờ đờ húp xong hơn nửa chén cháo, sau đó gục xuống ngủ thiếp đi, nếu không phải Lương Tuyển ở cạnh trông chừng thì chắc y đã úp mặt vào trong chén cháo.
Lương Tuyển cẩn thận ôm y về phòng nghỉ ngơi, từ khi chân