Lục Trường An mở bao đồ rồi cẩn thận xếp một nửa y phục cỡ lớn đặt may riêng cho Lương Tuyển cất vào tủ, sau đó ôm mười bộ y phục của mình ra cửa.
"Lương Tuyển!" Lục Trường An nhướn mắt đứng cạnh cửa gọi người.
Lương Tuyển từ trong bếp đi ra: "Chuyện gì?"
Lục Trường An đẩy y phục sang: "Đồ gia mới may đấy, ngươi giúp ta giặt sạch đi, này, nhớ cẩn thận đừng giặt hỏng, ta tốn nhiều bạc lắm đó."
Lương Tuyển cau mày nhìn đống áo quần bằng vải sa mỏng màu sáng trên tay, thầm nghĩ đây không phải đồ cho nữ tử mặc sao?
Lục Trường An sẵng giọng: "Mau giặt đi!"
Lương Tuyển đành phải bưng chậu gỗ đựng đồ vào nhà tắm, chờ hắn lấy ra mấy thứ y phục kia thì tai lập tức nóng lên, quần lót và áo ngắn này sao nhìn chẳng đứng đắn chút nào, còn có trường bào kia nữa, nhìn không giống đồ có thể mặc ra ngoài, cho nên Lục Trường An muốn mặc thế nào, mặc ở đâu thì không cần nói cũng biết.
Lương Tuyển chợt nhớ lại lúc nãy bị lôi kéo sờ lên gương mặt non mịn của Lục Trường An, cảm giác mềm mại trơn láng kia dường như vẫn còn vương vấn trên đầu ngón tay, Lương Tuyển vội vàng cúi đầu không dám nghĩ nữa.
Hắn giặt phơi quần áo xong lại mau chóng vào bếp bắt đầu xử lý thịt và xương heo mà Lục Trường An mua về.
Lục Trường An đứng sau lưng hắn ôm bụng cười gập cả người: "Ha ha ha, đồ ngốc!"
Đến xế chiều giờ Dậu một khắc, hai người bắt đầu ăn cơm tối, hôm nay Lương Tuyển làm thịt kho tàu và canh sườn táo đỏ cực ngon, nếu không phải Lục Trường An nhớ tới chút nữa còn có chuyện quan trọng thì y đã ăn no căng bụng.
Ăn xong, vì đang là mùa hè nên sắc trời vẫn còn sáng, dù sắp đến tháng bảy nhưng trên núi nhiều cây cối và gió mát nên không hề nóng bức.
Cơm nước xong xuôi, Lục Trường An ôm một bụng "âm mưu đen tối" quẳng hết bát đũa rồi chạy tới lấy y phục mới may mà Lương Tuyển đã giặt phơi khô lúc trưa: "Giờ ta đi tắm đây, lát nữa ngươi đem giường hóng mát