Về sau ai cũng không nhắc lại chuyện đêm đó nữa, Lục Trường An và Lương Tuyển đều giả vờ quên đi.
Đặc biệt là Lục Trường An, ngày hôm sau lúc tỉnh lại, y vùi mình trong chăn, phát điên đập ván giường đến khi tay đau nhức mới dừng lại.
Bởi vì y cảm thấy thật sự quá mất thể diện! Đêm qua sao lại đa sầu đa cảm thế chứ?!!!
May mà trải qua một đêm nghỉ ngơi, lòng tự tin của Lục Trường An lại bùng lên, y khí thế bừng bừng nghĩ, hừ hừ, kế hoạch dụ người vẫn tiến hành như thường! Y nhất định phải rửa sạch nỗi nhục tối qua!
Mấy ngày kế tiếp ai làm việc nấy, Lương Tuyển vội vàng điều chế thuốc cao, Lục Trường An thì tranh thủ hoàn thành công việc của tiệm sách, lần này vẫn là vẽ tranh, một bức đạp tuyết, một bức ngàn dặm truy phong đi săn, còn có một bức đỉnh núi Đại Sơn cần vẽ, Lục Trường An rảnh rỗi liền cầm ba bức tranh mẫu ngồi trong sân suy nghĩ màu sắc và nét vẽ, học vấn của y cũng tốt nhưng năng khiếu thư hoạ lại cao hơn hẳn, trước kia ở thư viện còn bị tiên sinh phê bình vì quá trầm mê.
Nhưng am hiểu thi họa vẫn có chỗ tốt, chẳng phải nhờ y am hiểu thư hoạ nên giờ mới không cần lo cơm áo đó sao.
Lục Trường An buông tranh mẫu xuống rồi đứng dậy vươn vai, sau đó hiếu kỳ thò đầu nhìn vào bếp, hai ngày nay dường như Lương Tuyển mê làm bánh bao, hắn còn muốn nặn bánh bao thành đủ hình dạng, nào là quả đào, quả lê này nọ, hình dạng phong phú, có vẻ rất nhàn rỗi.
Lục Trường An thầm nghĩ không phải chế thuốc mệt quá nên muốn giải trí đấy chứ?
Lương Tuyển từ trong bếp đi ra, trên người đầy mồ hôi, quần áo đều dán vào da thịt.
Lục Trường An biết sau khi vết thương trên chân Lương Tuyển lành lại thì hắn bắt đầu kiên trì chạy bộ đánh quyền mỗi sáng, chăm chỉ rèn luyện thân thể, Lục Trường An cũng vui theo, dù sao hiện giờ Lương Tuyển đã dưỡng được một thân cơ bắp cường tráng, chỉ nhìn thôi cũng đủ no mắt.
"Hôm nay lại ăn