Lục Trường An được Lương Tuyển dìu xuống núi, thỉnh thoảng y lại nhìn đại hán vạm vỡ đang cưỡi ngựa phía trước.
"Ngươi chắc chắn đúng là hắn à?" Lục Trường An nhỏ giọng hỏi Lương Tuyển.
Lương Tuyển nhẹ gật đầu: "Trước kia ta đi theo dân chạy nạn tới đây, lúc ấy Huyện lão gia sợ chúng ta mang theo mầm bệnh nên không chịu mở cửa thành, tất cả mọi người vừa lạnh vừa đói, có mấy phụ nữ trẻ em ốm yếu sắp không chịu nổi."
Lương Tuyển hất cằm về phía người đi trước rồi nói tiếp: "Đúng là hắn nhìn không giống người tốt, trên người trên mặt đều có sẹo, nhưng lúc đó hắn dẫn theo bảy tám huynh đệ vác tới mấy chục bao lương thực cho chúng ta ăn cháo tầm mười ngày, cứu được tính mạng không biết bao nhiêu người."
Lương Tuyển lại lắc đầu nói: "Cũng may tướng mạo hắn hung ác, huynh đệ đàn em đều mang theo đại đao nên không ai dám hó hé, vì vậy chúng ta mới yên ổn chống đỡ được đến khi Huyện lão gia bị khiển trách giáng chức, sau đó Huyện lão gia đương nhiệm dựng lều cháo giúp đỡ dân chạy nạn chúng ta, vị hảo hán kia liền âm thầm dẫn huynh đệ đi."
Lúc này Lục Trường An mới tỏ vẻ bội phục nhìn đại hán vạm vỡ trước mặt: "Vậy trước đây hắn vẫn xem như hảo hán, nhưng giờ hắn bắt cóc người khác thì sau này vẫn phải tính sổ, chỉ là hắn đã cứu ngươi một mạng, trước hết chúng ta cứ trả lại ân tình đã, chuyện khác để sau hãy tính."
"Các ngươi đang thì thào to nhỏ gì đó?" Đại hán vạm vỡ quay đầu nhìn hai người Lục Trường An: "Chắc không phải nảy ra ý định quỷ quái gì đấy chứ?"
Lục Trường An bĩu môi: "Ngươi cứ yên tâm, chúng ta đã hứa sẽ giúp ngươi chữa thương thì tất nhiên sẽ không nuốt lời."
Lúc này đại hán vạm vỡ kia mới quay đầu ôm sát Lý Mộng Ngư hôn mê trước người mình, kẹp chặt bụng ngựa chậm rãi đi xuống núi.
Khi sắp đến chân núi, Lục Trường An đột nhiên kêu một tiếng, y nháy mắt ra hiệu với Lương Tuyển: "Suýt quên mất, Lý Tiểu Phúc đã vào thành tìm Lý lão gia rồi, bọn họ sẽ không báo quan chứ?"
Lương Tuyển lắc đầu: "Chắc không đâu."
Lục Trường An ngạc nhiên: "Sao ngươi biết?"
Lương Tuyển chỉ một ngón tay: "Con lừa của chúng ta còn ở kia kìa."
Lục Trường An nhìn theo hướng hắn chỉ liền trông thấy một con ngựa đỏ thẫm và một con lừa đang ăn cỏ ven đường.
......!
Mẹ nó Lý Tiểu Phúc đúng là nhân tài, cưỡi ngựa thì té ngã, cưỡi lừa thì con lừa đi mất.
Lục Trường An co