Đã bao giờ nghĩ ở lại đây sống yên ổn hay chưa?
Lương Tuyển thầm nghĩ sao lại không chứ, câu hỏi này cũng giống như hỏi một người đã đói bụng cả ngày có muốn sống những ngày tháng chẳng cần lo cơm áo hay không.
.
truyện đam mỹ
Quả thực hắn không giờ khắc nào không nghĩ hay là mình cứ quên hết mọi chuyện quá khứ, từ nay về sau ở bên cạnh Lục Trường An, nhìn y cười nhìn y dỗi, chăm sóc bảo vệ y.
Khi Lương Tuyển nhìn thấy Lục Trường An ở sân sau bề bộn của Nam Phong Quán, y cúi gằm mặt được lão quy công gian xảo dẫn tới, lúc ấy Lương Tuyển cứ tưởng y là một người đáng thương bán mình vào quán, nào ngờ y lại đến mua người.
Y giấu kín nửa mặt trong khăn, lộ ra đôi mắt đen láy sáng rực lặng lẽ đánh giá hắn, giống như một chú thỏ con đáng yêu đang thăm dò muốn đến gần người.
Không ngờ sau đó y thật sự bỏ bạc ra mua hắn.
Mặc dù y hơi xấu tính nhưng rõ ràng tâm địa rất tốt, thấy trên đùi hắn có vết thương liền nhường con lừa cho hắn cưỡi, còn dẫn hắn đi khám bệnh mua thuốc, Lương Tuyển biết mình đã gặp được một tiểu lão gia nói năng chua ngoa nhưng tâm tính lương thiện.
Ngày đó về núi Thạch Oa, khi Lục Trường An ôm Đại Hoa nói sau này bọn họ là người một nhà, Lương Tuyển chợt thấy như mình đơn độc bôn ba trong tuyết quá lâu, giữa bóng tối đột nhiên được người khác nhét lò sưởi vào ngực hắn, cái lạnh tê tái và sự cô độc đã sớm quen thuộc trong khoảnh khắc ấy chợt xông lên đầu gào thét khiến hắn gần như không ngăn được ý muốn đắm chìm trong ánh sáng ấm áp của Lục Trường An.
Nhưng không ngờ tiểu lão gia này lại xem hắn như tiểu quan nên mới mua về, sau khi náo loạn một trận, hắn cứ nghĩ phen này mình thảm rồi, nào ngờ Lục Trường An giận thì giận nhưng rốt cuộc cũng không đuổi hắn đi, Lương Tuyển nghĩ thầm mình không nhìn lầm người, Lục Trường An quả thực rất tốt bụng.
Chỉ là Lục Trường An không bán hắn đi mà lại bắt đầu giày vò các kiểu làm người ta dở khóc dở cười.
Chỉ là Lục Trường An không biết mình hoạt bát đáng yêu đến mức nào, ngay cả khi nổi cáu cũng khiến tim hắn mềm nhũn, y vừa thẳng thắn vừa ngượng ngùng trêu chọc tâm can hắn, thực sự càng khiến người ta yêu thương rung động.
Lúc đầu Lương Tuyển quả thực giống như đang nhìn một đứa bé làm nũng, chờ Lục Trường An chán nản thì sẽ dần mất đi hứng thú với hắn.
Nhưng không ngờ thời gian qua đi hắn lại không tự chủ được quan tâm đến y trước.
Khi thấy Lục Trường An nũng nịu với mình, trong lòng hắn như có bàn chải nhỏ quét qua, vừa đau vừa ngứa, ngay cả gió núi cũng