"Sắp đến Trung thu mười lăm tháng Tám rồi, con nhất định phải xuống núi vào thành đón lễ với chúng ta đấy nhé!" Lý mẫu tha thiết nhắc nhở, sau đó chỉ vào hai cái bao lớn mà bà tử khiêng tới: "Đây là chút đồ ăn ta mua cho con, nhân tiện con mang về luôn đi."
Lục Trường An nhìn hai cái bao to đùng mà khóe miệng co giật, trong lòng vô cùng cảm kích: "Đây, đây cũng quá nhiều đi!"
Y nhìn thoáng qua con lừa nhỏ của mình, cảm thấy dù thế nào nó cũng không thể chở nặng như vậy.
"Con không đem hết được đâu ạ."
Lý mẫu xoắn khăn tay cười nói: "Sợ gì chứ, ta sẽ bảo Tiểu Phúc đưa con về."
Lục Trường An đang chuẩn bị đi tìm khách điếm ở lại vội vàng xua tay: "Không cần không cần, không cần phiền toái như vậy đâu ạ." Sau đó y đành phải nói: "Tạ ơn phu nhân, vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh, con nhận đây, vẫn là phu nhân hiểu con nhất."
Lý mẫu vui vẻ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Trường An: "Chỉ biết nói ngọt thôi, được rồi, con về thong thả nhé, tết Trung thu nhớ phải tới đấy."
Lý Mộng Ngư đứng cạnh mẫu thân hả hê nhìn Lục Trường An.
Lý Tiểu Phúc từ phía sau thở hồng hộc chạy tới đưa một cây lược bạch ngọc tinh xảo cho Lý mẫu, hớn hở cười nói: "Phu nhân, đây là cây lược bạch ngọc thiếu gia chưa dùng bao giờ, con đem tới cho ngài đây."
"......" Lý Mộng Ngư trừng to mắt, đây là muốn làm gì!?
Lý mẫu cầm lược nhét vào ngực Lục Trường An: "Chẳng phải trong nhà con thiếu một cây lược tốt sao, cầm đi cầm đi."
Lục Trường An: "......"
Lý Mộng Ngư: "......"
Lý Tiểu Phúc cực kỳ đắc ý.
Lục Trường An co giật khóe miệng dắt con lừa chở hai bao lớn đi về phía trước, y lại thấy buồn cười, thầm nghĩ cây lược có hoa văn tinh xảo và chất ngọc thượng đẳng kia chắc Lý Mộng Ngư khó khăn lắm mới tìm được, kết quả lại bị Lý mẫu tiện tay đưa cho mình, Lý Mộng Ngư hẳn là phiền muộn lắm đây.
Lục Trường An rẽ vào một con đường đi đến thành Tây, trong thành Tây có dòng sông, ven sông có rất nhiều cửa hàng, khách điếm......!Trước đó, trước đó y và Lương Tuyển đã làm chuyện khó nói ở bờ sông.
Trên mặt Lục Trường An nóng bừng, lại nhớ tới Lương đầu gỗ, thầm nghĩ không biết hiện giờ hắn ở đâu, sống có tốt hay không, có nguy hiểm hay không......!Khi nào hắn mới về lại bên mình đây.
Lục Trường An thở dài, đi khoảng nửa canh giờ mới tìm được khách điếm đêm đó y và Lương Tuyển ở trọ.
Tiểu nhị ca vẫn còn nhớ Lục Trường An, thấy y bước vào thì lập tức đon đả nghênh đón: "Ôi công tử, mời vào mời vào, vẫn thuê một gian phòng thượng hạng chứ ạ?"
Lục Trường An: "Trí nhớ của tiểu nhị ca tốt thật......!Đêm đó người đi cùng với ta còn tới đây nữa không?"
Tiểu nhị ca lắc đầu.
Lục Trường An thất vọng nhẹ gật đầu rồi lại hỏi: "Gian phòng đêm đó ta ở còn trống không?"
Tiểu nhị ca nhoẻn miệng cười: "Đúng lúc đang để trống đấy ạ, trước đó có vị khách vào ở chốc lát rồi đi ngay, không hiểu sao ta vẫn giữ lại phòng kia, ha ha, chắc đã định trước là dành cho công tử ngài rồi."
Lục Trường An không khỏi mỉm cười: "Tiểu nhị ca thật biết nói chuyện."
Sau khi Lục Trường An thu xếp ổn thỏa thì đã là xế chiều, y ngồi ngẩn người bên cửa sổ nhìn nước sông trong veo phía dưới, một lát sau y lại mở cửa ra ngoài tìm tiểu nhị ca trò chuyện.
"Sao không thấy chưởng quỹ nhà ngươi đâu cả?" Lục Trường An gọi một bình trà và mấy đĩa điểm tâm, vừa ăn vừa hỏi.
Tiểu nhị ca cầm quạt lá cọ phe phẩy: "Hầy, chẳng phải Trương gia đang muốn xây bến tàu mới ở Ổ Đầu bên kia sao, nếu đúng là thế thì chuyện làm ăn ở chỗ chúng ta sẽ gặp khó khăn, vì vậy chưởng quỹ nhà ta định tới Ổ Đầu tìm chỗ tốt rồi dời khách điếm qua đó."
Đang muốn hỏi chuyện liên quan tới Trương gia, nào ngờ tiểu nhị ca lại nhắc tới trước, trong lòng Lục Trường An nhẹ nhõm hơn hẳn, y cười nói: "Chưởng quỹ nhà ngươi đúng là mưu tính sâu xa, nhưng nghe nói Trương gia vẫn chưa xác định chỗ nào mà?"
Tiểu nhị ca mỗi ngày đều nắm bắt tin tức