Ngày mười sáu tháng Tám, chạng vạng tối.
Lương Tuyển vừa ra khỏi nha môn thì chợt nghe thấy tiếng gọi của Lục Trường An: "Ở đây ở đây!"
Hắn ngẩng mặt lên, chỉ thấy dưới ánh hoàng hôn ấm áp, Lục Trường An ngồi trên xe ngựa mỉm cười rạng rỡ vẫy tay nhiệt tình với hắn.
Sau khi trút bỏ được mối thâm thù nặng nề suốt mười năm qua, trong lòng Lương Tuyển bỗng dưng trống rỗng, có cảm giác vừa thoải mái vừa mỏi mệt, nhưng giờ khắc này nhìn thấy Lục Trường An thì mọi cảm xúc hỗn loạn đều hóa thành sương mù nhẹ nhàng tan biến.
Lương Tuyển chậm rãi đi đến chỗ Lục Trường An, hắn đứng cạnh xe ngựa nhẹ giọng hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
Tối qua sau khi xảy ra chuyện, hắn chủ động đi theo Lý Mộng Ngư về nha môn trình bày oan tình, hắn là nhân vật quan trọng nên bị thẩm vấn luân phiên một ngày một đêm, bây giờ vừa ra khỏi nha môn đã gặp được Lục Trường An, nghĩ cũng biết đồ ngốc này đã đợi ở đây bao lâu rồi.
Dưới mắt Lục Trường An thâm quầng, y tươi cười nói: "Ta tới đón ngươi về nhà."
Lương Tuyển chống tay nhảy lên xe ngựa.
Lục Trường An lui vào trong xe, Lương Tuyển cũng vào theo, lập tức đưa tay kéo Lục Trường An vào lòng ôm chặt.
Lục Trường An cũng dùng sức ôm hắn, hai người đều không nói gì, giờ khắc này chỉ có ôm nhau thật chặt không thể tách rời mới có thể biểu đạt hết tâm tình của họ.
Lương Tuyển buông lỏng cánh tay rồi thành kính nâng mặt Lục Trường An lên nhẹ nhàng hôn một cái, hốc mắt hắn hơi ửng đỏ, dưới cằm mọc râu lún phún: "Trường An, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi."
Lục Trường An cười đến mắt cong cong: "Đừng khách khí, sau này hầu hạ ta thật tốt là được rồi."
Lương Tuyển không khỏi bật cười: "Ừ, nửa đời sau ta sẽ hầu hạ ngươi bằng cả tấm lòng."
"Trương Thiên Hổ nhận tội rồi sao?" Mặc dù nhìn tâm tình Lương Tuyển cũng có thể đoán được kết quả nhưng Lục Trường An vẫn hỏi cho chắc.
Lương Tuyển gật đầu: "Chắc Lý Mộng Ngư đã nhờ cậy cha hắn nên Huyện thừa đại nhân bảo ta thoạt đầu Trương Thiên Hổ mạnh miệng không chịu nhận tội, sau đó bộ đầu dẫn người đến khống chế cả nhà hắn mới biết quản gia của Trương phủ đã đi theo Trương Thiên Hổ từ thời trẻ, sau khi thẩm vấn, quản gia kia đã khai hết mọi chuyện, vì vậy mới cạy được miệng Trương Thiên Hổ."
Hắn cầm tay Lục Trường An nói tiếp: "Gian tặc kia thừa nhận năm đó hạ độc và đốt cháy Lý gia, sau khi nhận tội thì bị đánh ngay tại chỗ và giam vào đại lao chờ ngày xử trảm."
Lục Trường An thở phào: "Quá tốt rồi."
Lương Tuyển ừ một tiếng rồi bình tĩnh nói: "Những người khác ở Trương gia không biết gì về chuyện Trương Thiên Hổ giết người cướp của nên hai ngày nữa sẽ được thả ra, nhưng gia sản của Trương gia đều bị sung công quỹ......!Ừm, lúc đầu Lý Huyện thừa nói ít nhất một nửa tài sản trong này phải trả lại con cháu Lý gia là ta," hắn ho một tiếng rồi nói tiếp: "Nhưng ta không cần nên đã phó thác cho Lý Huyện thừa ra mặt, sau này đem hết số bạc kia để xây "Vườn cô độc" thu nhận người già và trẻ con cơ nhỡ."
Thật ra nếu hắn muốn nhận phần tài sản kia cũng chẳng dễ dàng gì, là người đứng mũi chịu sào, hắn phải chứng minh thân phận, sau đó công bố rộng rãi.
Dù sao cơ nghiệp của Trương gia rất lớn, nửa gia tài cũng không thể tùy tiện cho một vô danh tiểu tử bỗng nhiên xuất hiện như hắn, mặc dù bây giờ quan phủ đã biết rõ thân phận Lương Tuyển nhưng cũng không thể âm thầm đưa bạc cho hắn, hơn nữa ở thành Long Giang nhỏ bé này lại xảy ra vụ án rùng rợn đến thế, dân chúng đều đang nhìn chằm chằm vào nha môn, lỡ truyền ra tin đồn không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Huyện lệnh và Huyện thừa.
Lương Tuyển nghĩ vậy nên mới quyết định từ bỏ phần tài sản này.
Hiện giờ nếu chỉ có mình hắn thì cũng chẳng sao, nhưng hắn còn có Lục Trường An, nếu hắn trở thành nhân vật mà người trong thành Long Giang đều bàn tán mỗi khi trà dư tửu hậu thì sau này muốn sống yên ổn với Lục Trường An chỉ là mơ ước xa vời, hơn nữa còn có thể liên lụy đến thanh danh Lục Trường An, để y phải mang tiếng đoạn tụ, thậm chí còn ảnh hưởng đến cơ hội thi đậu cử nhân của y sau này!.
truyện ngôn tình
Đây là một trong những lý do quan trọng nhất, mặt khác Lương Tuyển cũng cảm thấy những gì thuộc về Lý gia đã sớm bị thiêu rụi trong đám cháy mười năm trước, hiện giờ số bạc sáng loáng này đã nhuộm vết máu trên tay kẻ gian tặc Trương Thiên Hổ kia, hắn có tay có chân, cần gì phải nhận số