Mặt mọi người đều nhuốm vẻ kinh ngạc.
Không ngờ cô công chúa nhỏ được nhà họ Tô cưng chiều trong lòng bàn tay lại là con gái của chiến thần?
Đầu óc ông cụ và bà cụ Mộc ong ong.
Mấy ngày trước Tô Nhất Trần dẫn Túc Bảo tới nói muốn nhận người thân….
giờ Mộc Quy Phàm lại nói Túc Bảo là con gái anh…
Vậy là, người ba Túc Bảo muốn nhận chẳng phải lão tư nhà họ, mà là Mộc Quy Phàm?
Trái tim hai ông bà họ Mộc lạnh buốt…
Hỏng rồi hỏng rồi!
Nhìn kiểu đánh người của Mộc Quy Phàm cũng đủ biết anh không dễ chọc chút nào, bây giờ nhà họ Mộc đắc tội với anh rồi ư?
Ông cụ Mộc run rẩy nói: “Bình tĩnh….
đừng hoang mang! Người không biết thì không có tội, nói sao thì chúng ta cũng là người thân của Tiểu Mộc…”
Bà cụ Mộc: “Đúng đúng!”
Hai ông bà cụ gắng gượng trấn tĩnh.
Chỉ thấy Mộc Quy Phàm với thân hình cao lớn đang một tay ẵm cục một nhỏ.
Anh mặc đồ đen càng làm nổi bật bờ vai mạnh mẽ, còn Túc Bảo vận chiếc đầm trắng bồng bềnh bên cạnh càng trở nên mềm mại đáng yêu.
Sự kết hợp này khiến trái tim người ta không khỏi hẫng mất vài nhịp, quá dễ thương.
Mộc Quy Phàm duỗi tay véo cằm Túc Bảo, cong môi cười: “Nhóc con, gọi ba đi nào!”
Túc Bảo: “…”
“Hồi nãy ba có ngầu không? Hửm.”
Túc Bảo: “…”
Tô Nhất Trần đứng bên cạnh, mặt không chút cảm xúc: mới gặp lần đầu đã tự nhiên như này ư?
Hai mắt cục bột nhỏ nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn đẹp trai trước mặt, cô bé luôn cảm thấy người ba này không được thông minh lắm.
Có điều trước đây mẹ cô bé dạy rồi, khi người khác muốn được khen ngợi, ngàn vạn lần đừng keo kiệt lời khen, biết đâu chỉ một câu nói của con cũng có thể thay đổi cuộc đời một con người.
Vì thế, Túc Bảo giơ ngón cái, nói: “Ngầu, cực kỳ ngầu..
ngầu đến ngất ngây.”
Mộc Quy Phàm ngẩn người rồi bỗng phì cười.
Cục bột nhỏ này….
quá đúng với sở thích của anh.
“Nói cho ba biết, bọn họ bắt nạt con như thế nào?” Mộc Quy Phàm liếc đám người nhà họ Mộc một cái.
Tuy hồi nãy đã đánh quản gia Chương một trận, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, tội của quản gia Chương phạt xong thì phải tính sổ tiếp tội của nhà họ Mộc.
Tính kỹ hơn chút thì, tội ông già kia do ông già chịu, bà già kia do bà già chịu.
Tóm lại không thể chịu chút thiệt thòi nào.
Túc Bảo cũng không chịu thua kém, sống ở nhà họ Tô một thời gian, vốn từ vựng và logic của cô bé đã hoàn thiện, ngày một diễn đạt rõ ràng: “Bà cụ nhà họ Mộc tổ chức sinh nhật nên mời con và cậu tới, nhưng không cho hai cậu cháu con vào cửa mà sắp xếp cho ngồi đằng kia.”
Túc Bảo chỉ vào một góc tối ở bên cạnh cửa lớn.
“Cậu cả tức giận, Túc Bảo bèn nói bác quản gia kia không có phép lịch sự.
Cậu cả uốn nắn lại, là không có giáo dưỡng.”
“Sau đó, bác quản gia tức giận rồi len lén đẩy Túc Bảo ngã.”
Cục bột nhỏ: các cụ vẫn hay nói câu gì ý nhỉ? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt? Có chân để ôm thì tranh thủ ôm chân dài?
Cô bé duỗi bàn tay nhỏ ra, lập tức tố cáo: “Túc Bảo ngã đau tới mức mông nhỏ như muốn nứt làm đôi, tay cũng đỏ ửng rồi nè!”
Ánh mắt Mộc Quy Phàm lại lạnh thêm mấy phần.
Ngón tay với các khớp xương rõ ràng của anh nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay đỏ ửng của Túc Bảo.
“Sau đó thì sao?” Mộc Quy Phàm nở nụ cười rét lạnh.
Nhà họ Mộc hãi hùng khiếp vía, vội giải thích.
Nào ngờ Mộc Quy Phàm quét ánh mắt lạnh lẽo tới, cả nhà họ Mộc không phun ra được một từ.
Túc Bảo tiếp tục kể tội: “sau đó bà cụ Mộc kêu Túc Bảo xin lỗi bác quản gia, không xin lỗi thì đừng hòng rời khỏi đây.”
Mộc Quy Phàm: “Con xin lỗi rồi?”
Túc Bảo gật đầu: “Con xin lỗi cái mốc ý!”
Sự rét lạnh trong mắt Mộc Quy Phàm tan chảy, anh cười nói: “Không tồi.”
Chuyện sau đó thì anh biết rồi.
Nhiệm vụ lần này quả thực hơi khó, anh về Kinh Đô trễ hơn dự kiến một tiếng.
Xuống máy bay là anh lập tức lái xe tới đây, đang nghĩ không biết cục bột nhỏ đã đến nhà họ Mộc chưa.
Thế là anh tiện tay ‘kết nối’ camera nhà họ Mộc.
Kết quả vừa đúng lúc trông thấy bọn người này chặn Túc Bảo, còn đòi thay anh dạy dỗ con gái anh.
Thấy cả người Mộc Quy Phàm toát lên sát khí lạnh lẽo, bà cụ Mộc vội nói: “Ai ôi, hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi! Mọi người cũng đâu có biết, cũng tại quản gia Chương…”
Mộc Quy Phàm cười lạnh: “Ồ? Thế người đòi dạy dỗ con gái tôi không phải bà sao?”
Bà cụ Mộc tức thì nghẹn họng: “Bà… bà không có ý đó…”
Bà cụ Mộc cảm thấy ấm ức vô cùng,