Trong vườn hoa, một nữ giúp việc vặn vẹo cổ một cách khó khăn, cơ thể lại vặn sang một hướng khác hết sức quỷ dị, hình như chưa thích ứng lắm.
Nhưng chẳng mấy chốc cô ả đã điều chỉnh lại, đầu và thân thể cùng một hướng.
Hai tay cô ả làm động tác ôm vật gì đó như một thói quen, hồi lâu phản ứng ra, cô ả lại đặt tay xuống.
Không rõ có phải chưa thích ứng được hay không, cô ả lại ôm vài lẵng hoa lên người, lúc này mới nở một nụ cười mãn nguyện.
Mộc Quy Phàm đi phía trước như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại, chỉ trông thấy một nữ giúp việc đang ôm lẵng hoa nơi vườn hoa, tay còn cầm chiếc kéo làm vườn.
Cô ả cụp mi, ôm lẵng hoa và lặng lẽ làm công việc của mình.
Mộc Quy Phàm khẽ nheo mắt, không thể xác định rõ điều gì bất thường.
Nếu khi trước anh nhìn thấy nữ quỷ ôm đầu thì lúc này từ chi tiết nhỏ trong động tác của nữ giúp việc, anh chắc chắn sẽ nhận ra được động tác của nữ giúp việc và nữ quỷ kia hoàn toàn giống nhau.
Tiếc thay, Mộc Quy Phàm không thể nhìn thấy quỷ.
Hóa ra, âm dương cách biệt thế nào mà cú đá ban nãy của Túc Bảo đã đá nữ quỷ vào thân thể nữ giúp việc….
Mộc Quy Phàm đưa Túc Bảo vào trong biệt thự, không tiếp tục đoạn đối thoại dang dở ban nãy với ông cụ Tô nữa…
Bà cụ Tô: “Túc Bảo đói không con? Bà ngoại…”
Bà cụ vừa toan nói để bà ngoại nấu món ngon cho con ăn, nhưng lập tức đổi thành: “Bà ngoại kêu ba con nấu đồ ăn cho con.”
Một ông ba sắp nhỏ đạt tiêu chuẩn nhất định phải có tài nấu ăn tuyệt vời.
Nếu không, làm thế nào để chăm một đứa bé trắng trẻo mũm mĩm?
Tuyệt đối không thể mua đồ ăn bên ngoài, không lành mạnh.
Mời dì giúp việc cũng không được, lỡ như lười biếng hoặc có tật giấu đồ, ăn bớt ăn xén nguyên liệu nấu nướng thì sao được.
Mộc Quy Phàm nhướn mày: “Chắc chứ?”
Đôi tay này của anh mới chỉ cầm dao chém người.
Chẳng ngờ cả gia đình nhà họ Tô nhất loạt nhìn về phía anh như ngầm hiểu ý nhau.
Mộc Quy Phàm: “…”
Hai tay Túc Bảo làm động tác cố lên, nói: “Ba ơi cố lên, zô zô .!”
(???_??)?
Mộc Quy Phàm cong môi: “Được.”
Bảo bối của anh đã cổ vũ rồi thì nhất định anh sẽ làm được.
Nấu cơm thôi mà, sắp xếp nguyên liệu rồi bỏ vào trong nồi, sau khi nấu chín thì lấy ra.
Chẳng có gì khó khăn cả.
Mộc Quy Phàm chỉnh cổ áo rồi nới lỏng một chiếc cúc áo.
Lúc này Tô Nhất Trần mới để ý thấy, hôm nay Mộc Quy Phàm mặc áo sơ mi quần tây trang trọng, khác với phong cách không câu nệ tiểu tiết của anh hàng ngày.
Có thể thấy được, Mộc Quy Phàm rất coi trọng cuộc gặp mặt này.
Cậu cả chấm điểm: +1.
Ông cụ Tô phát hiện ra chi tiết trang phục: miễn cưỡng +1.
Bà cụ Tô nói: "Trong bếp có ba con gà.
Đây là gà thả rông mà tôi mua của người dân ở quê.
Cậu giết gà đi nhé, một con nấu canh.
Túc Bảo muốn ăn canh.
Một con sẽ kho tàu, Túc Bảo thích ăn đùi gà kho tàu, con còn lại cắt trắng, cậu biết cắt trắng là gì không?" [1].
[1]: Gà luộc kiểu Quảng Đông, được gọi là "gà cắt trắng"
Mộc Quy Phàm vừa xắn tay áo vừa đáp: “Đơn giản.”
Giết người anh còn làm được, giết con gà thì có gì mà biết với không biết.
Bà cụ Tô lại nói: “Làm thêm món cà tím rang với móng heo, Túc Bảo thích ăn cà, có điều không dễ xử lý cà tím đâu, cậu không biết làm thì hỏi dì Ngô.”
“Các món còn lại, trong phòng bếp có nguyên liệu gì thì cậu làm món đấy, một nhà hơn mười người, làm khoảng 18 món là được.
À đúng rồi, làm thêm trứng phù dung có thịt băm nhỏ nữa.
Túc Bảo đang tuổi cao lớn, cần ăn nhiều dinh dưỡng chút---- làm nhiều thêm vài phần đi, nhà nhiều trẻ con.”
Mộc Quy Phàm: “??”
Một bữa cơm mà nhiều món vậy ư?
Nhớ lại những lúc ở sơn trang nhà họ Mộc, món ăn nào cũng do đám đàn ông thô lỗ kia nấu, một món nấu luôn cả nồi, cả bữa ăn bốn món mặn một món canh, cứ thế mà sống qua ngày.
Mộc Quy Phàm đi băng qua khoảng sân nhỏ rồi vào nhà bếp.
Tô Tử Du nhỏ giọng hỏi: “Túc Bảo, chúng ta lên lầu đi.”
Không tìm được nữ quỷ, tinh thần cậu không sao ổn định được.
Túc Bảo không yên tâm, chạy theo ba cô bé vào bếp, nói: “Đợi em chút nha, em đi xem ba em thế nào.”
Trong bếp.
Dì Ngô đưa cho Mộc Quy Phàm một cái yếm, hỏi: “Mộc tiên sinh, giết gà trước nhé! Cần tôi giúp