Tóc gáy Tô Tử Du dựng đứng hết lên, cậu chỉ cảm thấy đỉnh đầu tê dại từng đợt, tốc độ tim đập gần chạm tới 180.
"Ai...!Ai ở đó! ”
Tô Tử Du can đảm gọi lớn, lật người nhảy xuống giường, bật đèn cái tách.
Trong phòng lập tức sáng rực, rèm cửa sổ bị gió nhẹ thổi đong đưa, phát ra từng tiếng phần phật khe khẽ.
Căn phòng yên tĩnh, nhìn quanh một vòng, chẳng có cái gì cả...
Tim Tô Tử Du đập thình thịch, suýt chút nữa đã bật khóc, ánh sáng đã mang lại can đảm cho cậu nhóc, cậu thò đầu ra ngoài liếc ngang liếc dọc.
Hành lang bật đèn ngủ, là loại đèn tiết kiệm năng lượng chỉ có mấy watt, trông có vẻ tối tăm mờ mịt.
Cuối hành lang là khúc rẽ, không thấy rõ sau đó là cái gì nhưng hình như trên mặt đất có một bóng râm, giống như bóng của con người...
Tô Tử Du xù lông, lập tức đóng sầm cửa lại.
Không chỉ đóng mà còn khóa trái!
Lúc này cậu mới có một chút cảm giác an toàn, khẽ thở phào một hơi.
"Hu hu hu… Đừng có tự dọa bản thân thế chứ… hức hức hức." Tô Tử Du sắp khóc rồi, không nhịn được nắm chặt lá bùa vàng treo trước ngực.
Cũng do nằm mơ thấy ác mộng nên mới khiến cậu trông gà hóa cuốc..
Có thể, có thể trước khi đi ngủ cậu quên đóng cửa thì sao?
Tô Tử Du nghĩ như vậy nhưng cũng không chắc chắn lắm.
Đóng cửa trước khi đi ngủ đã trở thành thói quen hằng ngày rồi, lẽ nào tối nay cậu quên thật?
Tô Tử Du nằm trên giường, không dám tắt đèn, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.
Cậu nhớ tới cơn ác mộng vừa rồi, có người mở cửa phòng cậu, nhẹ nhàng bước vào, đứng trước giường cậu...!Càng nghĩ càng sợ.
Tô Tử Du do dự, nếu không thì qua ngủ với Túc Bảo nhỉ, cậu nằm dưới sàn cũng được.
Không được nữa thì tìm anh hai? Chen chúc với anh hai cũng không mất mặt đâu nhở?
Nhưng nếu muốn đi ra ngoài thì phải đi qua góc hành lang kia.
Ngộ nhỡ “người” kia trốn ở đó thì sao? Thế chẳng phải sẽ đối đầu trực tiếp ư...
Tô Tử Du không kiềm được run bần bật, nhanh chóng nghĩ ra một con đường khác: Hay là đi tìm ba đi!
Phòng ba chỉ cách phòng cậu một cái phòng làm việc, không cần phải đi qua góc cầu thang kia.
Tô Tử Du run rẩy đứng dậy, chân vừa giẫm lên sàn nhà, bỗng thấy bóng tối tràn ra từ gầm giường, thế là ngay lập tức rụt chân lại.
Hức hức! Giờ cậu nhìn cái gì cũng thấy sợ hãi hết!
Tô Tử Du sờ soạng xung quanh, lấy điện thoại di động ra, định gọi điện thoại cho ba.
Đúng lúc này, trong tủ quần áo bỗng truyền đến tiếng vang nhỏ.
Két...
Cửa tủ quần áo hé ra một khe hở.
Sống lưng Tô Tử Du cứng đờ, khó khăn quay đầu lại…
Cửa tủ quần áo mở ra chừng hai cm thì không nhúc nhích nữa, dường như chỉ là đồ vật lâu ngày bị lão hóa, không chịu nổi trọng lượng nên tự mở ra...
Tô Tử Du nhìn qua khe hở kia, không hiểu sao cậu cứ cảm thấy có thứ gì đó đang núp bên trong, lông tơ dựng đứng.
Nếu cơn ác mộng là thật, thế thì người kia vốn chưa rời đi mà đang trốn trong tủ quần áo?
Tô Tử Du nín thở, phòng yên tĩnh đến mức khiến cậu xuất hiện ảo giác như nghe được tiếng hít thở của ai đó.
"Ai...!Ai ở đó!" Tô Tử Du sợ hãi lớn giọng hỏi, cố động viên bản thân.
Lúc này, cảm giác dưới gầm giường có người, cửa sổ có người, phòng vệ sinh cũng có người vẫn cứ đeo bám cậu.
Thế là nhóc con lập tức lao ra, hoảng hốt mở cửa, thế nhưng cửa phòng đã bị cậu khóa trái lúc nãy rồi, càng sốt ruột càng không mở được.
Cậu không dám quay đầu lại, cậu cứ cảm thấy có thứ gì đó vừa bước ra từ trong tủ quần áo, đang đứng ngay sau lưng mình…
Xoạch!
Cuối cùng cũng mở được cửa, Tô Tử Du bật khóc chạy ra ngoài.
"Ba ba! Ba ba! Ba ơi!” Nhóc con nhát gan đập cửa rầm rầm, sợ hãi không dám quay đầu lại.
Hiện tại tầm hai ba giờ sáng, Tô Nhất Trần vừa mới kết thúc công việc nằm xuống giường, nhíu mày chịu đựng cơn đau đầu kịch liệt.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm, anh đứng dậy đi mở cửa, còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra thì một bóng dáng nho nhỏ đã nhào thẳng vào lòng.
Lực đẩy mạnh khiến anh không khống