Nghe cô giáo Anh Đào nói như vậy, Túc Bảo lặp lại một lần nữa: "Con cảm thấy chuyện này là không đúng, cô giáo cô phải nói rõ ra là cậu ấy sai rồi, rồi bắt cậu ấy xin lỗi con mới phải!"
Tại sao lại không nói xin lỗi và không sao một cách rõ ràng chứ?
Nếu cậu nhóc đó chân thành xin lỗi, chắc chắn bé sẽ nói là không sao đâu.
Nhưng khi cậu nhóc kia nói xin lỗi, cậu ta hoàn toàn không cảm thấy mình sai chút nào.
Cô giáo Anh Đào bừng tỉnh: "Ồ ~ thì ra là như vậy hả! Đó là sơ suất của cô giáo, xin lỗi con nha, lần sau cô giáo nhất định sẽ nhớ kỹ, được không?"
Túc Bảo: "! "
Tại sao lại phải đợi lần sau.
Vậy thì lần này coi như xong à?
Cục bột nhỏ không quá vui vẻ, bé không muốn tương tác với cô giáo này nữa.
Cô giáo Anh Đào vô tội sờ lên mặt mình, nhỏ giọng thì thầm: "Ôi trời, mình lại nói sai gì rồi à! "
Một đầu khác trong phòng học, cô giáo Hoa bận việc xong thì lên tiếng: "Được rồi, các bạn nhỏ tới đây điểm danh nào!"
Các bạn nhỏ lập tức bỏ đồ trên tay mình xuống, đứa thì chạy nhanh thoăn thoắt, có đứa thì lạch bà lạch bạch.
Túc Bảo là người chạy nhanh nhất, bé lập tức vứt cô giáo Anh Đào lại sau lưng, chạy tới đứng ở trước mặt cô giáo Hoa.
Đáy mắt cô giáo Hoa hiện lên ý cười.
Nhìn thấy có mấy bạn nhỏ đang lúi húi phía sau, cô ấy nhắc nhở nói: "Ông đồng hồ đã chạy được một vòng rồi, còn chạy nhanh hơn cả các con, Dương Dương, Tâm Tâm, Thần Thần, cố lên!"
"Các bạn nhỏ chạy nhanh rất là giỏi, cả nhà phải học tập các bạn chạy nhanh nha.
Đặc biệt là cô bạn mới của chúng ta - Túc Bảo!"
Mấy bạn nhỏ còn đang lớ ngớ lập tức chạy về phía trước, ngay cả cậu nhóc Dương Dương cũng nhanh chóng bước tới.
Dù sao thì mặc kệ là người lớn hay là trẻ nhỏ thì đều thích được khen ngợi.
Cô giáo Hoa nói: "Vẫn là quy tắc cũ, cô giáo gọi các con ơi, các con ơi, các bạn nhỏ sẽ đáp là dạ dạ dạ, để cô giáo nghe xem ai là người hô to nhất nhé.
"
Cô giáo Hoa: "Các con ơi, các con ơi.
"
Các bạn nhỏ trong lớp: "Dạ dạ dạ!"
Túc Bảo bừng tỉnh, hóa ra là chơi như vậy.
Vì thế khi cô giáo Hoa nói câu "các con ơi, các con ơi" thứ hai!
Túc Bảo gào lên: "Dạ! Dạ! Dạ!"
Tiếng hô đó khiến lũ chim sẻ ngoài cửa sổ giật mình, đều phành phạch bay lên, nghi ngờ khó hiểu mà nghía đầu nhỏ vào nhìn.
Các cô giáo sợ ngây người.
Khóe miệng Kỷ Trường giật giật.
Cô giáo Hoa không nhịn được cười phá lên, khen ngợi: "Ôi chao, Túc Bảo nhà chúng ta hô to nhất! Cô giáo thưởng cho con một hình dán nhé!"
Nói xong, cô ấy dán cho Túc Bảo một hình dán ghi [con giỏi quá] lên trên trán.
Túc Bảo trợn to hai mắt, duỗi tay sờ thử.
Bé được khen thưởng nè!
Trường mẫu giáo vui quá đi!
Cô giáo Hoa bắt đầu điểm danh, Túc Bảo cẩn thận quan sát xem các bạn nhỏ trả lời như thế nào.
Đợi đến lượt mình, bé vẫn vặn to âm lượng hết cỡ hô có ạ.
Hai cô giáo còn lại không nhịn được bật cười thành tiếng.
Bé con này thật nghiêm túc và cũng thật đáng yêu.
Cô giáo Anh Đào không nhịn được nói: "Bé con dễ thương quá đi, tôi cũng không kìm lòng được mà thấy thích bé ấy.
"
Cô giáo ở bên cạnh thấp giọng trêu ghẹo: "Vậy cô mau sinh với thầy Chu một đứa đi!"
Cô giáo Anh Đào thẹn thùng: "Nói linh tinh gì đấy, bọn tôi còn chưa kết hôn đâu! "
Khi hai người đang thì thầm to nhỏ thì cô giáo Hoa đã điểm danh xong rồi, để Túc Bảo tự giới thiệu.
Túc Bảo nói ra mấy câu mà bà ngoại đã dạy cho mình vào tối hôm qua: "Chào các bạn, tớ tên là Tô Tử Túc, các bạn có thể gọi tớ là Túc Bảo, năm nay tớ bốn tuổi rồi, rất vui khi được làm bạn với các bạn!"
Bé nhấn nhá nhả chữ rất rõ ràng, không hề luống cuống chút nào, cô giáo dẫn đầu vỗ tay, các bạn nhỏ cũng vỗ tay theo.
Lúc này, cậu nhóc Dương Dương ban nãy lại bắt đầu nghịch ngợm.
Nhóc ta cười ha ha, làm mặt xấu: "Tô khoai lang tím*, cậu ấy lại tên là khoai lang tím.
Ha ha ha!"
(*) Túc phát âm là [sù], khoai lang phát âm là [shǔ] đều có cách đọc khá giống nhau, nên nếu nghe thoáng qua sẽ khó để phân biệt
"Cậu là một củ khoai lang lớn, một củ khoai lang lớn vừa ăn khỏe lại vừa ị khỏe, lêu lêu lêu!"
Túc Bảo: "! "
Giọng điệu của cô giáo Hoa trở nên nghiêm khắc: "Dương Dương, đặt biệt danh cho người khác là một hành động rất bất lịch sự, con như vậy sẽ làm Túc Bảo thấy buồn, mau xin lỗi Túc Bảo đi.
"
Các bạn nhỏ thấy cô giáo trở nên nghiêm túc, âm thanh ồn ào nhốn nháo cũng không khỏi hạ xuống, nhao nhao nhìn về phía Dương Dương.
Dương Dương lập tức cảm thấy rất mất mặt, biểu cảm không được tự nhiên, rất miễn cưỡng nói ra câu “xin lỗi”.
Túc Bảo: "Hừ.
"
Không tha thứ!
Túc Bảo nhìn về phía cô giáo Hoa, nói: "Con không muốn tha thứ cho cậu ấy, ban nãy lúc ăn cơm cậu ấy cũng nói con là đồ bà bầu, cô giáo Anh Đào bảo cậu ấy xin lỗi nhưng cậu ấy xin lỗi rất không chân thành.
"
Cô giáo Hoa liếc mắt nhìn cô giáo Anh Đào một cái, nói với Túc Bảo: "Không sao, nếu con không muốn tha thứ thì tạm thời chúng ta có thể không tha thứ, đợi chừng nào con cảm thấy có thể tha thứ được thì con hãy nói không sao đâu, có được không?"
Túc Bảo vui vẻ, gật đầu thật mạnh.
Cô giáo Anh Đào lại cảm