Túc Bảo hồ nghi nhìn, chỉ cảm thấy bộ dạng của sư mình rất giống kẻ có tật giật mình.
Cô bé chưa bao giờ thấy sư phụ đi làm, cho nên thức đêm tăng ca gì đó chắc chắn chỉ là cái cớ.
Có điều Túc Bảo khéo hiểu lòng người không truy hỏi thêm nữa.
Sư phụ sẽ không bao giờ làm hại cô bé, nếu sư phụ có chuyện gì cần nói thì người nhất định sẽ nói thôi.
Thấy Túc Bảo không gặng hỏi thêm, Kỷ Trường thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó hắn lập tức thấy đầu thêm đau.
Hắn thật sự không thể tìm thấy Tô Cẩm Ngọc, như này thì phải làm sao…..
****
Túc Bảo đến trường mới phát hiện ra cậu bạn Dương Dương đánh nhau với cô bé hôm qua nghỉ học.
Một cô bé cầm bát cơm chạy đến rồi ngồi cùng bàn với Túc Bảo.
Cô bé này nhìn Túc Bảo, hai mắt sáng lấp lánh.
Đây chính là bé bị Dương Dương đạp ghế hôm qua.
“Túc Bảo, cậu lợi hại thật nha.”
“Tớ là Tâm Tâm, cậu còn nhớ tớ không?”
Túc Bảo vừa ăn cơm vừa gật đầu: “Tớ nhớ nha.”
Trí nhớ của Túc Bảo rất tốt.
Tâm Tâm phấn khích kể: “Mẹ tớ nói, Dương Dương bị cậu đánh nhập viện rồi đó!”
Túc Bảo ngẩn người: “Gì cơ?”
Tâm Tâm chụm đầu ghé tai, đè thấp giọng - - rất có khí chất của trưởng thôn buôn chuyện trong ‘cục tình báo’.
“Hôm qua bà nội Dương Dương gửi tin nhắn vào group của lớp mắng trường học, cô giáo và cả ba cậu nữa.”
“Sau đó ba cậu lập tức mắng lại bà nội Dương Dương.”
Túc Bảo tỏ thái độ: Ơ có chuyện này ư?
Sao cô bé không biết, cậu cả và ba đều không nói với cô bé…
Túc Bảo nghiêm túc thỉnh giáo: “Sao cậu lại biết!”
Tâm Tâm nói: “Mẹ tớ kể mà, nghe nói bà nội Dương Dương còn đăng tấm hình cậu ấy nhập viện lên group, tớ nhìn thấy rồi.”
Túc Bảo sững sờ!
Ôi!
Mới thế mà đã nhập viện ư?
Túc Bảo hoang mang, cô bé có mạnh tay đâu mà Dương Dương phải nhập viện rồi.
Thật sự quá yếu ớt….
Tâm Tâm lại mừng ra mặt, khi trước cô bé bị Dương Dương đặt biệt danh, còn bị cậu véo má.
Tâm Tâm kêu cậu không được véo má nữa, nhưng cô bé càng tức giận thì Dương Dương càng trêu hăng hơn.
Sau đó Tâm Tâm mách với mẹ mình, mẹ cô bé tìm bà nội Dương Dương nói chuyện.
Tâm Tâm mãi mãi không quên được ngày hôm đó, bà nội Dương Dương cãi nhau ầm ĩ với mẹ cô bé ngay trước cổng trường.
Bà cụ nói to: [Cô bảo Dương Dương nhà chúng tôi véo má con cô, thế cô có trông thấy không? Tôi thấy Tâm Tâm đang nói dối đấy! Chẳng phải con bé đang lành lặn khỏe mạnh đó ư? Mách tội bừa bãi gì không biết!]
Mẹ Tâm Tâm nói bạn nam véo má bạn nữ là không tốt, hi vọng bà nội Dương Dương dặn cháu trai không làm vậy nữa.
Chẳng ngờ bà cụ lại nói: [Giữa trẻ con với nhau chỉ có tình cảm đơn thuần sạch sẽ, nào tồn tại suy nghĩ gì dơ bẩn bỉ ổi đâu! Mấy đứa nhỏ đều thích chơi đùa véo má linh tinh, chỉ có con nhà cô là lập dị khác người!]
Khi ấy rất nhiều người vây xem, Tâm Tâm thấy mất mặt và buồn quá đỗi.
Như thể đó là do lỗi của cô bé….
Mẹ Tâm Tâm hết cách, chỉ đành dặn con gái tránh xa Dương Dương ra, đừng chơi với cậu bé nữa.
Bây giờ Túc Bảo đánh Dương Dương nhập viện, Tâm Tâm cảm thấy hình như ba mẹ cô bé rất vui, vì vậy Túc Bảo trở thành siêu anh hùng cực kỳ lợi hại trong mắt cô bé.
Mấy bạn nhỏ trong lớp nghe được lời Tâm Tâm thì tíu tít bàn về chủ đề này.
Các bạn nhỏ nói chuyện với nhau luôn kỳ lạ như vậy đấy, Tâm Tâm tuyên bố: Dương Dương là cậu bé nghịch ngợm, Túc Bảo đã xử đẹp Dương Dương, Túc Bảo vô cùng lợi hại.
Tâm Tâm: “Túc Bảo siêu lợi hại.”
Các bạn nhỏ khác: “Túc Bảo siêu lợi hại.”
Thế là…
Ngày thứ hai đi nhà trẻ, Túc Bảo đã thu phục được bốn bạn nhỏ hâm mộ cô bé, bao gồm cả trai và gái.
Túc Bảo: “??”.
Tuy cô bé không hiểu tại sao các bạn lại ngưỡng mộ mình, nhưng bỗng dưng có thêm bốn bạn nhỏ thân thiết chơi đùa khiến Túc Bảo rất vui.
**
Ở bệnh viện.
Bà nội Dương Dương đang nổi trận lôi đình: “Cháu trai tôi đau muốn chết mà các người không kiểm tra ra gì à! Lang băm! Phế vật!”
Bác sĩ câm nín.
Chụp X-quang và MRI đều đã được thực hiện.
Ngay cả việc kiểm tra tổng thể như chụp CT, lấy máu và cái gì có thể kiểm tra đều đã được kiểm tra.
Cậu bé này chẳng bị sao hết, không chảy máu trong, không chấn thương hay tràn dịch, duy chỉ có đầu gối hơi đỏ.
“Bác bình tĩnh đi, cháu trai bác chỉ thương ngoài da chút thôi, đừng lo lắng…”
Không ngờ bà nội Dương Dương cất giọng cao vút: “Cậu nói gì? Bị thương ngoài da chút thôi ư???”
“Sao có thể chứ! Cháu tôi cứ khóc hoài, kêu đầu gối rất đau! Các người kiểm tra đủ thứ hết hơn mấy vạn tệ mà kết quả kiểm tra là vết thương ngoài da? Lừa đảo gạt tiền đúng không? Tôi phải bóc phốt cái bệnh viện này!”
Bác sĩ: “...”.
Bất đắc dĩ, bác sĩ chỉ đành viết thêm một dòng vào chẩn đoán bệnh án: Nghi ngờ chấn thương dây chằng…
Bà nội Dương Dương không hài lòng, chẩn đoán như vậy quá nhẹ.
Bà cụ bám riết không buông: “Tôi tra trên baidu rồi, tình trạng như cháu trai tôi rất có thể bị chấn thương