Bé con nhỏ tí trong ống kính đang òa khóc nức nở, bé chẳng biết mình đã làm gì sai, lại càng không hiểu tại sao các chú các dì đều chỉ trích mình là đứa trẻ hư.
Bé vô cùng tủi thân, bé chẳng tài nào hiểu nổi suy nghĩ của những người lớn xung quanh mình là sao nữa.
Tuy nhiên, dẫu cho hoang mang không biết phải làm gì lúc này, Túc Bảo vẫn lấy hết can đảm tìm kiếm lối ra cho mình.
Tô Tử Du vội vàng chạy tới, luống la luống cuống lấy khăn giấy cho bé: "Nín đi, ngoan nào."
Nước mắt Túc Bảo lại lã chã tuôn rơi hệt những hạt đậu tròn trĩnh, bé tiếp tục ấm ức khóc.
"Anh ơi, Túc Bảo không sai mà!" Túc Bảo thút thít: "Nếu cậu ta bắt nạt em nữa thì em vẫn sẽ đánh cậu ta!"
Tô Tử Du chẳng biết phải làm sao cho bé nín khóc, đành phải ôm lấy bé.
"Ừ ừ ừ, em không sai mà, cậu ta mà dám làm vậy nữa thì anh sẽ cùng em đánh cậu ta luôn!"
"Chúng ta không hề sai!" Tô Tử Du nói một cách chắc nịch.
Trong suốt thời gian quay đến tận khi kết thúc, Tô Tử Du liên tục lau nước mắt cho Túc Bảo, đến khi có vẻ như sực nhớ ra chưa tắt máy thì cậu mới chạy lại tắt camera.
Video này không qua cắt ghép chỉnh sửa, tới đây thì xem như kết thúc.
Trên mạng.
Nhiều người đều lặng người khi nhìn thấy video ấy.
Bé gái trong video ngồi một chỗ rất ngoan, chưa bao giờ quơ đôi tay nhỏ nhắn ấy loạn xạ lấy lần nào, ngồi ngoan đến nỗi bất giác khiến người ta xót xa.
Lời nghẹn ngào rằng "Vì sao nói thật thì không tin mà bịa đặt vẽ chuyện lại được nhiều người ủng hộ như vậy ạ? Lẽ nào em sai thật rồi ư?" như con dao sắc lẻm đâm thấu tâm can họ.
Nhưng...!không một ai trả lời được câu hỏi này.
Một người lưỡng lự lên tiếng: [Tôi nghĩ, có khi nào chúng ta hiểu lầm gì rồi không?]
[Vết thương trên mặt cô bé này nhìn có vẻ còn nặng hơn vết thương của cậu bé kia nữa.]
[Ứa nước mắt rồi, tôi khóc từ lúc nào không hay luôn.
Cô bé nói đúng, tại sao lại như vậy? Những gì chúng ta thấy trên mạng liệu có phải là sự thật không?]
[Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng lúc này đây, tôi chọn tin tưởng Túc Bảo! Ánh mắt tủi thân của cô bé không thể nào là thật được!]
[Phải đó, cô bé này khóc nhìn thấy mà thương.
Nếu đúng như những gì cô bé đã nói thì bé đánh cậu nhóc đó không sai chút nào! Nếu tôi là cô bé, tôi cũng muốn đánh lại!]
Song, khó tránh khỏi có những tiếng nói chỉ trích đầy gay gắt xen lẫn những bình luận thiện chí ấy:
[Ơ, con bé này ló mặt ra tẩy trắng đáy à? Mấy người nhà giàu dạy con hay thật đấy! Con bé này khóc bao lâu mới ra vẻ tội nghiệp được như thế vậy?]
[Mọi người ngẫm lại những lời con bé nói đi, một đứa con nít thì làm gì có chuyện biết hỏi những vấn đề sâu sắc như thế được? Rõ ràng là có kịch bản sẵn rồi!]
[Còn nhỏ mà đã biết diễn vậy rồi, ha ha, sao không vào giới giải trí đi? Ơ không không, quên khuấy, người ta có một người câu là ảnh đế giới giải trí rồi mà!]
[Thảo nào diễn hay như vậy, nhìn giả tạo vãi cả ra! Nếu trong số những lời nó vừa nói có một câu là thật thì tôi sẽ livestream quỳ dập đầu với nó, 500 anh em mau chụp màn hình lại đi nào, ha ha ha ha...]
[Còn cố tình khóc xong mới tắt quay nữa cơ, để đáng tin hơn à?]
Bà cụ đang ngồi trong phòng bệnh VIP của bệnh viện thì lướt đến video của Túc Bảo.
Khi thấy Túc Bảo khóc tấm tức như vậy, bà ta ngoác mồm cười khục khặc.
Ha ha! Ranh con, khóc à? Giờ đổi qua chơi trò khóc à?
Hôm qua còn hùng hổ lắm mà?
Không có chứng cứ mà khóc thì làm được gì?
Bà ta đã đánh phủ đầu rồi, có giỏi thì lấy video theo dõi ra chứng minh mình trong sạch đi, còn không thì đừng hòng tẩy trắng nổi!
Tiếc quá đi thôi, trường mẫu giáo làm gì có camera theo dõi ~
Bà cụ cười hả hê.
**
Tại nhà họ Tô, sau khi xem video, bà cụ Tô không thể chịu nổi nữa, vội vàng đẩy xe lăn chạy đến bên cạnh Túc Bảo.
Các anh em Tô Nhất Trần cũng siết chặt nắm đấm, trái tim ai nấy cũng nhói đau như thể bị ai đó róc mất một miếng vậy.
Túc Bảo đã nín khóc, ngồi bần thần trên ghế sofa.
"Túc Bảo ơi...!Túc Bảo ngoan của bà ngoại!" Bà cụ không nén được nước mắt, dòng lệ lăn dài trên má.
"Bà ngoại..." Túc Bảo hơi giật mình: "Sao bà ngoại lại khóc? Bà đừng khóc mà."
Bé hoảng hốt vừa rút khăn giấy vừa vỗ về bà cụ: "Sức khỏe bà ngoại không tốt, bà không được khóc đâu!"
Nước mắt bà cụ Tô càng tuôn rơi dữ dội hơn nữa, bé con này thật sự quá lương thiện, cho dù bé đang rất buồn nhưng vẫn an ủi bà cụ, điều này làm cho trong lòng bà ấy càng xót xa hơn nữa.
"Túc Bảo, con đừng quan tâm lời nói của mấy người trên mạng làm gì, cậu cả của con sẽ xử lý." Ông cụ Tô nhẹ nhàng dỗ dành.
Tô Nhất Trần gật đầu đồng ý: "Đúng thế, Túc Bảo chỉ cần sống trong vui vẻ là được, còn lại cứ giao cho cậu cả."
Tô Nhạc Phi nóng tính la lớn: "Đúng! Ai còn dám trách con là đứa trẻ hư, cậu năm sẽ đến tận nhà tên đó ngay trong đêm, đập điện thoại tên đó nát bét luôn!"
Nhìn ông bà ngoại, cậu cả và những người cậu của mình, lòng Túc Bảo đã được vỗ về nên cũng nhẹ nhõm hơn.
"Dạ vâng ạ." Bé hỏi: "Nhưng con vẫn muốn xem sao, chú dì và các anh chị đã hiểu chưa ạ?"
Bé con nghĩ mình đã cố gắng giải thích bằng tất cả tấm lòng thành.
Trước đó chẳng qua là vì các chú dì chưa hiểu