Tô Nhạc Phi leo lên cầu thang bộ, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một đôi chân nhỏ, sau đó ngẩng đầu lên cao hơn thì trông thấy một đứa trẻ với mái tóc rối bù.
“Mẹ kiếp!” Chân Tô Nhạc Phi mềm nhũn, ngã xuống khỏi cầu thang đơn giản.
Đồng tử của anh co lại.
Sau đó anh nhìn thấy Tô Lạc phản ứng rất nhanh, lao về phía anh.… đỡ lấy vò rượu đang rơi xuống.
Nét vui mừng thanh thản trên mặt Tô Nhạc Phi cứ vậy mà vơi dần đi, anh ngã rầm một tiếng xuống đất.
Tô Lạc: “May quá…..
đỡ được rồi!”
Tô Nhạc Phi: “…”
Anh không sợ em trai anh ngã cầu thang rồi chết luôn hả?
Tô Nhất Trần nhìn bóng người nhỏ bé trên mái nhà, kinh ngạc hỏi: “Túc Bảo à?”
Tô Cẩm Ngọc cũng sửng sốt, chẳng phải Túc Bảo đã ngủ rồi sao?
Cô chắc chắn hồi nãy cô đã dỗ cho Túc Bảo ngủ rồi mà!
Tô Cẩm Ngọc lo lắng bay lên, hỏi: “Sao con lại lên được chỗ này? Sao lại lên được? Có bị đụng vào đâu không con?”
Túc Bảo lắc đầu nói: "Con mơ thấy các cậu và mẹ đang lén lút ăn quà vặt nên con lên đây luôn."
Nhưng lúc lên không thấy ai nên cô bé còn tưởng mọi người ăn vụng xong rồi cơ.
Cô bé vừa định đi xuống thì nghe thấy giọng nói của cậu năm.
Tô Nhất Trần leo lên cầu thang rồi ôm Túc Bảo vào lòng, mắng yêu: "Lần sau không được tự mình leo lên, biết chưa nào?"
Tô Ý Thâm cũng leo lên cầu thang, lòng anh vẫn còn sợ hãi: “Bé con, lỡ như con rơi xuống thì phải làm sao? Đây là lầu năm đấy nhé!”
Tô Lạc ôm vò rượu theo sát phía sau, nói: “Bạo dạn y hệt mẹ của con hồi bé ấy!”
Mặt Tô Tử Lâm cũng rất căng thẳng, nhà kính trên tầng thượng có một hàng rào hơi nhô cao, chỉ đến ngực Túc Bảo, nếu nằm trên đó rồi đá chân một chút thôi cũng ngã xuống rồi...!Thực sự rất đáng sợ.
Ngày mai anh sẽ đổi chiếc thang đơn giản này thành thang gấp, chỉ người lớn mới có thể kéo thang xuống, khi không dùng đến thì gấp lại...!nếu không sẽ vô cùng nguy hiểm…
Tô Tử Lâm đang nghĩ đến việc đổi cầu thang, những người khác thì lo lắng cho Túc Bảo, chỉ có Tô Nhạc Phi vẫn nằm dưới đất.
"Này, không ai quan tâm đến tôi à?"
Tô Lạc liếc Tô Nhạc Phi một cái, nói: "Em da thô thịt dày, quan tâm cái gì?"
Hồi nãy Tô Nhạc Phi cũng chỉ mới leo lên hai bậc, tương đương với té khỏi ghế thôi mà.
Bây giờ Tô Nhạc Phi còn có thể la hét thì phải quan tâm thế nào?
Lẽ nào còn muốn có người đỡ dậy chắc.
Tô Nhạc Phi: “…”
Anh sờ mũi, đứng dậy, lẩm bẩm: “Quả nhiên mình không đáng tiền mà!”
Cậu Năm phủi mông, vuốt tóc, chỉ vài bước đã leo lên trên rồi đặt mông ngồi xuống ngay cạnh Túc Bảo.
Nhà kính làm bằng kính cường lực, chống đạn, chống nổ.
Một nhóm người đang ngồi trên mái nhà, chân như đang lơ lửng trên không, mắt ngắm nhìn bầu trời đêm cùng trăng sáng và những vì sao thưa thớt.
“Ôi….
Lâu rồi không được ngắm trăng như thế này đó!”
Tô Cẩm Ngọc nằm xuống ngắm trăng, khóe môi nở nụ cười.
Túc Bảo cũng nằm xuống theo, sau đó đặt thỏ con sang một bên, dang rộng tay, chân và tai của thỏ ra, hưng phấn nói: "Nằm yên kệ sự đời! Nằm yên kệ sự đời!"
Tô Cẩm Ngọc phì cười một tiếng: “Ai dạy con từ đó thế?”
Túc Bảo dựa vào lòng Tô Cẩm Ngọc, nói: “Ba con dạy ạ!”
Tô Cẩm Ngọc bật cười, toàn dạy cái gì không biết!
Tô Nhất Trần học theo phong cách của Túc Bảo, dựng một bàn thờ nhỏ ở một bên, đặt tôm que, các món ăn nhẹ khác và bánh ngọt mà Tô Cẩm Ngọc muốn ăn rồi rót một ly rượu.
Sau đó thắp ba nén hương.
Tô Cẩm Ngọc ngửi thấy mùi rượu, vội vàng ngồi dậy: "Ồ, rượu gì thơm thế?!"
Tô Lạc nói: “Lần trước đi quay phim, anh đã mang rượu vang từ thành cổ Đại Nghiên về đấy, rượu được làm từ nho và hoa hồng.”
Tô Lạc nhìn Tô Cẩm Ngọc đang tò mò sáp tới gần vò rượu.
Anh rót một ly rượu, nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Cái này do bà ngoại của một ông chủ nhà trọ ở thành cổ pha chế.
Không giống như những người khác dùng rượu trắng để ngâm hoa, bà ngoại kia lại ủ bằng phương pháp cổ xưa, trực tiếp lên men hoa hồng và nho, cuối cùng