Chương 468
Tô Tiểu Ngọc nhìn tủ kem, định chọn vị vani… Tô Cẩm Ngọc nhoài người về phía trước, hai mắt lóe sáng nhìn ba vị sữa chua, dâu tây và xoài chằm chằm
Cô muốn ăn!
Kết quả Tô Tiểu Ngọc vừa mở miệng lại thốt lên: “Một viên sữa chua, một viên dâu với một viên xoài.”
Tô Tiểu Ngọc ngơ ngác, không đúng, trong lòng cô ấy đang nghĩ tới vị vani cơ mà…
Túc Bảo nghe thấy có người chọn kem vị giống mình, ngay lập tức quay đầu lại: “Wow, chị ấy cũng chọn giống con kìa!”
Vừa dứt lời, bé đã ồ lên.
Chỉ thấy trên người chị gái nhỏ mặc áo thun vàng phối với quần jean đứng trước xe kem có một con quỷ đang bám vào… Một con quỷ vàng chói lọi!
Bé chưa bao giờ nhìn thấy con quỷ nào tỏa ra kim quang như vậy hết.
“Sư phụ ơi, đó là quỷ gì vậy ạ, còn có thể phát sáng…” Túc Bảo nhìn Tô Cẩm Ngọc chằm chằm, trong lòng bỗng dưng có một loại cảm giác khó hiểu…
Đúng lúc này, Tô Cẩm Ngọc quay đầu lại, nhìn về phía bé.
Túc Bảo lập tức trợn tròn hai mắt, hộp kem trên tay rớt cái bộp xuống đất!
Kỷ Trường cũng vừa hay ngẩng đầu lên, vừa chạm mắt, cả người hắn đã nhảy dựng khỏi bồn hoa, tròng mắt suýt thì rớt thẳng xuống đất!
“Cmn?? Cmn???”
Hắn hoảng hốt nói không nên lời, theo thói quen văng hai câu chửi thề.
Con quỷ tỏa ra kim quang lấp lánh không phải Tô Cẩm Ngọc thì còn có thể là ai!
“Cô… Sao cô lại chạy đến trên người kẻ khác thế?”
Quá vô lý!
Không hợp lẽ thường!
Tô Cẩm Ngọc không phải ác quỷ cũng chẳng phải lệ quỷ, sao có thể bám vào người khác được?
Nhìn kim quang lấp lánh tỏa ra từ
Túc Bảo chạy qua ôm chân Tô Tiểu Ngọc, nước mắt lưng tròng nhìn Tô Cẩm Ngọc sau lưng cô ấy.
“Mẹ ơi!”
Tô Tiểu Ngọc: ??? Bạn nhỏ, muốn ăn kem cũng không cần phải gọi cô là mẹ thế đâu!
Túc Bảo không chịu buông tay, cứ nhìn đỉnh đầu cô ấy chằm chằm rồi nức nở gọi mẹ.
Khoảnh khắc bé gọi mẹ, Tô Cẩm Ngọc cũng ngơ ngác, đứa bé này là ai vậy?
Trắng trẻo mập mạp, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm đáng yêu vô cùng, đôi mắt to tròn, lông mi cong vút, mái tóc bện thành hai bím nhỏ, mấy sợi lòa xòa trên trán được một cái kẹp be bé giữ lại, lộ ra vầng trán tròn trịa.
Trong nháy mắt, dường như có thứ gì đó chợt lóe lên rồi biến mất, thế nhưng đầu óc cô vẫn trống rỗng, không thể nhớ ra được!
Chẳng qua không hiểu sao Tô Cẩm Ngọc lại cảm thấy ngực mình đau xót, có một loại xúc động muốn ôm đứa trẻ trước mắt này vào lòng. Cô giãy dụa muốn rời khỏi người Tô Tiểu Ngọc nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được.
Bên cạnh, Hân Hân há hốc miệng, ngẩn tò te.
Mộc Quy Phàm tỉnh lại từ trong kinh ngạc, sải đôi chân dài đi tới: “Xin lỗi, đây là con gái tôi…”