Chương 610
Nhưng, cánh cửa chỉ vừa hé mở đã bị một người đàn ông cao to lực lưỡng đá vào đóng sập lại, người đàn ông này trừng mắt rồi thản nhiên đấm vào cửa kính xe anh ta.
Tài xế sợ tới mức không dám phát ra tiếng, rụt cổ lại.
Túc Bảo kéo vali tiếp tục đi về phía trước, một chiếc xe taxi bỗng tấp vào ven đường.
Túc Bảo hỏi: “Chú ơi tới Đào Hoa Túc gần trường đại học bao nhiêu tiền?”
Tài xế nói: “Chúng tôi có đồng hồ chính quy đo đường, đi bao nhiêu thì thu bấy nhiêu tiền, thông thường không quá 100 tệ.”
Hai mắt Túc Bảo sáng lấp lánh, đúng đúng, phải tính theo đồng hồ chứ.
Ba cô bé dặn rồi, ra đường phải đi xe đàng hoàng, xe có đồng hồ tính tiền mới là xe đàng hoàng.
Túc Bảo mở cửa, phát hiện tài xế đã xuống xe, giúp cô bé nhấc vali bỏ vào cốp xe.
Túc Bảo lập tức cười híp mắt, “Chú, chú thật tốt bụng! Con bói quẻ rồi, chú sắp gặp vận may đó! Thăng chức phát tài, cưới được nàng dâu!”
Tài xế: “….”
Cô bé con nhà thủ trưởng Mộc thật biết nói chuyện mà.
Sau khi Túc Bảo lên xe rời đi, người đàn ông mặt đen cao lớn cường tráng cũng nhanh chóng đi theo.
Tài xế taxi nhìn chiếc taxi chở Túc Bảo ở phía trước, mắng: “Đúng là đứa bé khiến người ta chán ghét mà, cháu mới gặp quỷ, cả nhà cháu đều gặp quỷ!”
Tài xế taxi nhổ nước bọt ra khỏi cửa sổ xe rồi tiếp tục đi mời chào khách hàng.
Trong xe, Túc Bảo lấy một cái ví lớn từ túi của mình ra.
Trong ví đầy ắp bao lì xì.
Tô Tử Tích cố gắng hồi lâu vẫn không kết nối được game, tức giận cất di động luôn.
Vừa nghiêng đầu, Tô Tử Tích đã trông thấy Túc Bảo đang đếm bao lì xì, cậu nghẹn họng
Túc Bảo kinh ngạc: “Anh không cần dùng tiền à?”
Tô Tử Tích mất kiên nhẫn nói: “Ý anh là bây giờ đều thanh toán bằng di động, chẳng mấy ai dùng tiền mặt.”
Túc Bảo lắc đầu: “Em không thích thanh toán bằng điện thoại, em thích dùng tiền mặt vì tiền vơi đi bao nhiêu em đều nhìn rõ.”
Ví tiền bớt phồng, cô bé sẽ đau lòng, có đau lòng mới biết cột ví tiền cho thật chặt, không tiêu xài hoang phí.
Dần dà, cô bé sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền và ngày càng giàu có hơn!
Tô Tử Tích dẩu môi coi thường, duỗi tay lấy một bao lì xì của Túc Bảo rồi đánh giá: “Thế em cũng không cần thiết giữ nguyên bao lì xì không bóc vỏ chứ?”
Dù thích dùng tiền mặt để thanh toán cũng chẳng có ai nhét luôn bao lì xì vào ví.
Túc Bảo nhìn đăm đăm vào bao lì xì trên tay Tô Tử Tích, nói: “Anh ơi vậy là anh không hiểu rồi, bao lì xì có thể đựng tiền và tiết kiệm tiền, cất bao lì xì vào ví thì em sẽ ngày càng giàu có!”
Tô Tử Tích cười giễu: “Đúng là mê tín dị đoan!”
Túc Bảo duỗi bàn tay trắng hồng ra lấy lại bao lì xì, nói: “Hết nói nổi, anh vẫn không hiểu!”
Tô Tử Tích không có tâm trạng tranh luận với Túc Bảo, lười phải lên tiếng.
Túc Bảo nhoài người lên vị trí chính giữa ghế lái và ghế phụ, nhìn chằm chằm đồng hồ đo, chỉ thấy trên đồng hồ hiển thị 89… trong nháy mắt đã chuyển thành 96.
“Đến rồi!” Tài xế nói.