Túc Bảo cúi đầu cầm cành cây vẽ tranh trên đất: “Đi đến một nơi rất xa, sẽ không bao giờ quay về nữa.
”
Tô Tử Du: “! ”
Nói cách khác, không lấp đầy hồ lô linh hồn thì Túc Bảo sẽ chết?
Cậu im lặng hồi lâu, rồi hỏi: “Vậy còn con quỷ nào như dì mập mạp kia nữa không?”
Nếu có thì phải nhanh chóng bắt lại, cậu không phải vì nghe Túc Bảo nói không lấp đầy hồ lô linh hồn thì sẽ chết đâu, chỉ là… Chỉ là đang giải phương trình xy mà thôi, bằng mọi cách phải tìm được đáp án, để xem kết quả cậu tính ra có chính xác hay không.
Đúng vậy, chính là như thế.
Đột nhiên, Kỷ Trường nhích lại gần Tô Tử Du, sâu kín hỏi: “Mà này, sao nhóc lại nhìn thấy ta?”
Tô Tử Du giật mình, đang định lên tiếng thì phát hiện người đàn ông mặc áo bào trắng trước mắt càng lúc càng nhạt dần, sau đó biến mất không còn tăm hơi.
Cậu nhìn mà choáng váng, ngó nghiêng xung quanh, thấp giọng hỏi: “Túc Bảo, sư phụ của em đi chưa?”
Túc Bảo nhìn vị trí bên cạnh cậu: “Dạ chưa ạ, sư phụ đang đứng cạnh anh đó!”
Tô Tử Du lập tức cảm giác sau ót lạnh buốt, giống như có ai đó vừa đặt tay lên vai mình, lông tơ vừa xẹp xuống lại dựng đứng hết lên.
Cậu không dám quay đầu!
Mẹ nó… Không nhìn thấy gì còn kinh khủng hơn á!
Chỉ nghe Túc Bảo nói: “Anh ơi, sư phụ hỏi anh có từng nhìn thấy đồ vật không sạch sẽ trước đây không?”
Sống lưng Tô Tử Du cứng đờ, đáp: “Không, không có.
”
Kỷ Trường vuốt cằm, nhíu mày: “Kỳ lạ, sao đang không thấy lại bất ngờ thấy được ta? Quá kỳ lạ!”
Hắn thành quỷ mấy trăm năm nay, chưa từng gặp trường hợp nào như Tô Tử Du, trừ khi có tác động từ bên ngoài, ví dụ như bôi nước mắt trâu lên mí mắt hoặc nhờ đạo sĩ vẽ bùa mở thiên nhãn tạm thời.
Nhưng vừa rồi Tô Tử Du nói, cậu bỗng nhiên nhìn thấy.
Một là quỷ nhãn trời sinh, hai là không thấy gì mới đúng…
“Lạ quá, lạ quá…” Kỷ Trường vừa lẩm bẩm vừa lật sách.
Gặp chuyện không giải quyết được cũng không cần hoảng hốt, đọc sách tìm đáp án thử xem.
Đúng lúc này, bên ngoài rừng cây nhỏ truyền đến tiếng ồn ào.
Tô Nhất Trần và hiệu trưởng, còn có các thầy cô đã tới.
Phía sau còn có Tô Tử Chiến và Tư Diệc Nhiên, Đường Tử Hàng và ba cậu ta Đường Điền Điền, mẹ Tuyết Nhi…
Mọi người liếc mắt đã thấy Tuyết Nhi đang hôn mê bất tỉnh dưới đất, Tô Tử Du và Túc Bảo thì đang ngồi xổm bên cạnh.
Chẳng qua… Hai đứa này đang tính cái gì đây? Cả đám mắt tròn mắt dẹt nhìn phương trình xy trên mặt đất.
“Túc Bảo!” Tô Nhất Trần bước nhanh lên trước, quan sát Túc Bảo một vòng từ trên xuống dưới: “Con không sao chứ?”
Túc Bảo lắc đầu: “Dạ con không có chuyện gì ạ.
”
Phía sau, cô Vương dạy tiếng Anh khoang tay lải nhải: “Tôi đã nói là tôi không biết rồi mà, liên quan gì đến tôi! Nhìn đi, tự con bé chạy tới chỗ này, trách người khác được chắc?”
Hóa ra là sau khi tan học, các bạn đều đi xếp hàng chờ phụ huynh đón trước cổng trường, cô chủ nhiệm phát hiện thiếu mất Tô Tử Du, Túc Bảo và Tuyết Nhi.
Mẹ Tuyết Nhi vội vàng tiến tới ôm con mình lên: “Tuyết Nhi?”
Cả người cô bé dính đầy bùn đất, tóc tai rối bời, suýt nữa thì mẹ ruột như cô ta cũng không nhận ra!
Tuyết Nhi từ từ tỉnh lại, bỗng nhiên hức một tiếng òa khóc.
“Đau đau đau! Đau quá!”
Lúc này mẹ Tuyết Nhi mới phát hiện trên mặt cô bé đầy vết thương, cánh tay và bắp chân cũng bị trầy da… Mặt mũi bầm dập, răng cửa rớt mất một cái, vành mắt tím đen, xấu hơn cả Trư Bát Giới.
“Chuyện gì thế này?” Mẹ Tuyết Nhi muốn nổi giận nhưng nhác thấy Tô Nhất Trần đang ở đây, cô ta đành cứng rắn nuốt lại lời chỉ trích đã sắp chực trào.
Đây là người nhà họ Tô đấy…
Chỉ nghe cô ta đổi giọng, hỏi: “Là Tuyết Nhi đã làm sai chuyện gì à con?”
Tuyết Nhi vô cùng tủi thân, cô bé có làm gì sai đâu! Cô bé còn chẳng biết chuyện gì xảy ra, tỉnh lại đã thấy mình đang ở trong rừng cây nhỏ rồi, còn bị đánh thành đầu heo như này!
Tại sao mẹ cô bé không giống như cậu Túc Bảo, mặc kệ chuyện gì cũng đều bảo vệ cô bé trước tiên?
Nghĩ tới đây, Tuyết Nhi càng khóc dữ dội hơn.
Tô Nhất Trần nhìn Tô Tử Du: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Túc Bảo cúi đầu như đứa trẻ vừa làm sai, đang định lên tiếng thì Tô Tử Du đã lạnh lùng nói: “Là con đánh.
”
Mẹ Tuyết Nhi ngơ ngác: “Tại sao…”
Tô Tử Du đút hai tay vào túi quần, hừ một tiếng: “Cậu ấy