Ngày hôm sau, lại đến ngày cuối tuần khiến người ta cảm thấy sung sướng nhất.
Tô Tử Chiến và Tô Tử Du khá là có tính kỷ luật tự giác, vẫn thức dậy lúc bảy giờ nhưng Tô Tử Tích và Hân Hân thì lại khác, khi chưa bị đói meo cả bụng thì tuyệt đối sẽ không trở mình.
Tô Tử Du dạo quanh giá sách ở tầng một, ngồi ngay ngắn thẳng tắp, trên khuôn mặt nhỏ toàn là vẻ nghiêm nghị.
"Cường độ cảm ứng từ! B=F/IL! "
"Thông lượng từ! Φ là thông lượng từ, B là cường độ cảm ứng từ! "
"Giả sử rằng thông lượng từ được xác định bằng một giá trị nhất định, muốn đạt tới giá trị bằng Φ, B và F được đặt! "
Tô Tử Chiến ngồi ở đối diện đang đọc văn học Shakespeare ngẩng đầu: "?"
Em ấy đang tính cái quỷ gì vậy!
Tô Tử Chiến nói: "Em lại đợi Túc Bảo à?"
Trong hoàn cảnh bình thường thì Tô Tử Du thích ở trong phòng một mình, bởi vì phòng của cậu có một cái bàn học siêu to khổng lồ, có thể chứa đủ đống sách vở cao như núi của cậu.
Tô Tử Du không thèm ngẩng đầu lên, buột miệng thốt ra: "Nói linh tinh.
"
Tô Tử Chiến cười nhạo, lấy điện thoại ra bấm.
"Ngày hôm qua em đi qua đi lại ở chỗ đó, thế mà còn nói là không phải tìm Túc Bảo, nhưng anh nhìn thấy em đi qua đó rồi.
"
Hai tai Tô Tử Du nóng lên, mặt không đổi sắc nói: "Con mắt nào của anh nhìn thấy hở? Em không đi tìm Túc Bảo, em đi ngang qua cửa phòng của em ấy cũng không được à?"
Tô Tử Chiến hoàn toàn không cho em trai mình chút mặt mũi nào, chìa điện thoại ra rồi bấm mở video, giơ ra trước mặt cậu.
Tô Tử Du: "! "
Mặt có hơi đau.
Cậu nhanh chóng hừ một tiếng: "Đúng vậy đó, em đi tìm em ấy, sao nào?"
Túc Bảo lợi hại như vậy, đi tìm em ấy mất mặt lắm hở?
Đương nhiên là không rồi.
Vả mặt thì cứ vả mặt đi, cậu thích vậy đó.
Ngược lại là anh của cậu, sau này nếu cũng phát hiện ra Túc Bảo lợi hại như vậy, chẳng phải là sẽ tranh giành với cậu à?
Em gái là của cậu nhé!
Tô Tử Du nhìn Tô Tử Chiến với vẻ mặt cảnh giác, cầm theo cuốn sách số học của mình đi qua cái ghế sofa ở bên kia.
Tô Tử Chiến: "! "
Gì vậy trời, cái gương mặt đề phòng kia của em ấy là có ý gì hả?
Cứ làm như cậu muốn tranh giành Túc Bảo với em ấy không bằng.
Có khả năng không chứ?
Tô Tử Chiến “hừ” nhẹ một tiếng thông qua lỗ mũi, nếu không phải trợn trắng mắt không ưu nhã, cậu nhất định sẽ hung hăng tặng cho Tô Tử Du một ánh mắt xem thường.
Đúng lúc này, Túc Bảo ôm thỏ con dụi hai mắt đi xuống tầng.
Tô Tử Du sửng sốt, lập tức buông quyển sách số học trong tay mình xuống.
"Em gái, sao em lại dậy sớm vậy?"
Tô Tử Chiến đang ngồi đọc sách ở bên cạnh không thèm ngẩng đầu lên, trong lòng khinh bỉ: Còn gọi là em gái cơ đấy.
Túc Bảo ngáp một cái, trên đỉnh đầu có một nhúm tóc rối dựng thẳng lên trời, hai con ngươi cũng hơi lờ đờ, hoàn toàn là dáng vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Tô Tử Du nhíu mày: "Sao không ngủ thêm một chút?"
Túc Bảo nhìn về phía Tô Tử Du, miệng trề ra, tủi thân nói: "Anh nhỏ, em mơ thấy ma nên bị doạ tỉnh.
"
Tô Tử Du: "! "
Cậu không tự chủ mà nhớ tới dáng vẻ hung hãn của Túc Bảo lúc bắt quỷ vào tối ngày hôm qua.
Bé mà cũng có thể bị ma dọa tỉnh được á?
Tô Tử Du đang định chu đáo an ủi vài câu, lại chợt nhìn thấy hình như Tô Tử Chiến đang nhìn mình, cậu có thể tưởng tượng ra ngay được dáng vẻ cười như không cười của anh trai mình.
Cậu lập tức kìm lại, vỗ vai Túc Bảo nói: "Không sợ, trên! Ma quỷ không có gì đáng sợ cả.
"
Vốn dĩ cậu định nói trên đời này không có ma quỷ, cũng may là kịp thời phản ứng lại được.
Bà cụ Tô bưng đồ từ trong phòng bếp ra, nhìn thấy Túc Bảo thì kinh ngạc hỏi: "Túc Bảo, sao con lại dậy sớm thế?"
Cuối cùng ánh mắt của Túc Bảo cũng có tiêu cự, bé sờ bụng nhỏ nói: "Bà ngoại, Túc Bảo đói rồi ạ!"
Bà cụ Tô vui tươi hớn hở: "Thì ra Túc Bảo bị đói tỉnh hả, nào tới đây, bà ngoại vừa mới làm màn thầu xong!"
Túc Bảo lập tức chạy lên trên tầng: "Con đi đánh răng đây ạ!"
Tô Tử Du gập quyển sách số học lại, đi đến cạnh bàn ăn bày biện bộ đồ ăn giúp bà cụ Tô.
Tô Tử Chiến chỉ cảm thấy rất khó hiểu, Tô Tử Du đam mê tính toán, chỉ cần là thứ mà cậu muốn tính và muốn học, sét có đánh đến trước mặt thì cậu cũng sẽ không động đậy chút nào.
Hiện giờ lại bởi vì Túc Bảo mà đi bày bát đũa cho bà ngoại ư?
Tô Tử Chiến cũng đóng sách lại, đi qua hỗ trợ.
Thường thì mấy việc trong nhà như này đều sẽ do người hầu làm hết, thân là tiểu thiếu gia của nhà họ Tô, ngày thường quả thật không có thói quen sắp bát đũa…
Trước kia nhà họ Tô không có bầu không khí sinh hoạt như vậy.
Dì giúp việc làm bữa sáng xong, từ từ bày biện ra bàn, người nhà họ Tô sẽ lạnh lùng tự ngồi xuống, ăn xong ai bận gì thì đi làm việc của người nấy.
Tô Tử Chiến đã quen rồi.
Nhìn Túc Bảo lạch bạch chạy xuống dưới tầng, Tô Tử Chiến phát hiện từ sau khi cô em gái này tới, trong nhà đã bất giác thay đổi rất nhiều!
Hình như em gái cũng không đáng ghét đến vậy!
Khi đang nghĩ như vậy, Túc Bảo đột nhiên giẫm hụt một phát, dạng thẳng chân ngã lên mặt đất vang lên một tiếng “rầm”.
Đằng sau bé là một con vẹt đang gật gù đắc ý, vỗ cánh