“Trang chủ… Cái… huynh đệ kia của ngươi…” Lôi Bưu ấp ấp úng úng nói, tuy rằng Tả thúc nói cho hắn người nọ cùng trang chủ là dạng quan hệ gì, nhưng hắn thực sự không thể tin trang chủ… Khụ khụ… Người trong lòng trang chủ là nam nhân.
“Bưu Tử, ngươi cũng để bụng?” Bạch Tang Vận lời này vừa ra, đã thừa nhận.
“Trang chủ… Kỳ thật… Chuyện này ta trước kia cũng từng nghe người ta nói, chỉ là chưa từng thấy mà thôi. Trong một năm nay, ta cũng chưa từng nghe trang chủ nhắc tới… ừm… huynh đệ của ngươi, cho nên…” Lôi Bưu làm bộ lau lau mồ hôi, hắn thực không nên hỏi.
“Bưu Tử… Ta biết, chuyện này vốn là làm cho người ta khó tiếp nhận, lúc trước tới Thất Hà trấn này vốn chính là muốn trốn… Nhưng ai có thể nghĩ… Chạy thoát lâu như vậy, vô luận ta chạy trốn tới đâu, trốn mấy lần, đều sẽ bị hắn tìm được. Bưu Tử, lần này, ta không muốn lại chạy nữa, mặc kệ người ngoài nói cái gì, chỉ cần… chỉ cần bọn họ không chê ta, ta liền đứng ở bên cạnh bọn họ.” Ngồi ở trên giường, Bạch Tang Vận ôm lò sưởi, mấy ngày nay càng ngày càng lạnh, hắn cũng càng ngày càng chịu không nổi, nhớ tới người nọ mạnh mẽ vây hắn trên giường, Bạch Tang Vận cảm thấy ấm áp trong lòng.
Bọn họ… Lôi Bưu thầm nghĩ nhất định là trang chủ nói sai rồi, lại lau lau mồ hôi, Lôi Bưu nghĩ nghĩ nói: “Trang chủ, ta là người thô lỗ, lúc trước nếu không có ngươi, ta sớm đã đói chết ở nơi này, ‘ơn một giọt nước cũng phải báo đáp cả dòng sông’, lời này, ta biết. Trong Thất Hà trấn này người nào cũng có, nhưng giống người tâm địa tốt như vậy thực sự rất ít thấy. Trang chủ, chuyện này là chuyện của bản thân người, Lôi Bưu không có vị trí để nói, nhưng là… vạn nhất ngày nào đó hắn đối với ngươi không tốt, hoặc… hoặc cưới vợ, ngươi không ở lại được nữa, liền nói cho ta biết, ta nhất định đi đón ngươi trở về, Vô Danh sơn trang này sẽ là nhà mẹ đẻ của ngươi, ta sẽ thay ngươi trông nom thật tốt.” Nhìn thấy cái bọc trong phòng, Lôi Bưu biết trang chủ là muốn cùng người nọ đi rồi. Sắc mặt người nọ không tốt, hắn thật sự không yên lòng trang chủ ở bên cạnh y, nhưng từ sau khi người nọ đến, nụ cười trên mặt trang chủ nhiều hơn, sắc mặt cũng đỏ hồng, hắn biết, trang chủ đây là cao hứng, hắn cũng thay trang chủ cao hứng, nhưng trang chủ thứ nhất không biết võ, thứ hai tính tình lại yếu đuối, hắn thực sợ trang chủ bị người nọ khi dễ.
“Ha hả, Bưu Tử, có thể nghe ngươi nói như vậy ta thật cao hứng.” Bạch Tang Vận cảm kích nhìn Lôi Bưu, cùng sống chung với Lôi Bưu một năm, hắn không hi vọng vì việc này mà khiến cho hắn và Lôi Bưu bất hòa.
“Trang chủ, thân mình ngươi không tốt, nếu không chờ trời ấm lên hẵng đi.” Nghe tiếng gió ngoài cửa sổ, Lôi Bưu có chút lo lắng.
“Bưu Tử, lần này, ngươi theo ta cùng về Huệ Diệu đi, gần đây sợ là sẽ có chút không yên ổn, ngươi ở chỗ này, ta không yên lòng, người trong trang ta đã để Khuyết Dương đi an bài, chờ nơi này an toàn, ngươi nếu muốn trở về, đến lúc đó lại quay về trang.”
Nghe Bạch Tang Vận nói như vậy, Lôi Bưu hơi giật mình, y không nghĩ trang chủ nhưng lại tính toán dẫn y cùng đi, nghe ra ý tứ trong lời nói của trang chủ, Lôi Bưu gật gật đầu, mặc dù trang chủ chưa bao giờ nhắc tới chuyện của hắn trước kia, nhưng một năm ở chung, y biết trang chủ không phải tới từ nhà bình thường, nhất là lần này huynh đệ của trang chủ tìm đến, trên người người nọ có ý vị của quan gia, Thất Hà trấn không thuộc về một nước nào, nếu thực sự có chuyện gì, ai cũng cứu không được Thất Hà trấn. Không có bất kỳ dị nghị gì đối với lời nói của Bạch Tang Vận, Lôi Bưu hỏi Bạch Tang Vận y nên mang theo những thứ gì đi, liền lập tức về phòng thu dọn đồ đạc. Đối với Lôi Bưu mà nói, có thể đi theo Bạch Tang Vận là phúc phận của y, nếu Bạch Tang Vận thực cứ như vậy mà đi, y không dám đảm bảo sẽ không làm hỏngVô Danh sơn trang này, Bạch Tang Vận là tâm phúc của y, y mặc dù có khả năng, nhưng không có Bạch Tang Vận ở phía sau đưa chủ ý cho y, y căn bản không thể nào xử lý tốt Vô Danh sơn trang.
………
“Tiểu huynh đệ, ta muốn về Huệ Diệu, ngươi có muốn đi theo ta?” Hướng về phía người được Lam Khuyết Dương mang tới, Bạch Tang Vận choàng cho hắn chiếc áo bông dày hỏi.
“Bạch trang chủ… Ta… Ta gọi là Quản Vân.” Thượng Quan Vân cúi đầu, lo lắng hãi hùng suốt mấy ngày liền làm cho hắn hiện tại vẫn không thể an tâm.
Bạch Tang Vận nghe người này nói cậu gọi là “Quản Vân”, lập tức liếc nhìn Lam Khuyết Dương, trong mắt có lo lắng, Lam Khuyết Dương tiến lên đứng ở bên giường một tay ôm hắn. Bạch Tang Vận kéo tay Thượng Quan Vân bị thương do giá rét qua, chậm rãi xoa tiếp tục hỏi: “Quản Vân, ngươi có muốn theo ta quay về Huệ Diệu? Huệ Diệu ấm áp hơn nơi này, ngươi có thể mỗi ngày đi ra ngoài một chút, không cần cả ngày chỉ có thể ở trong phòng giống như bây giờ vậy.”
Trong lòng Thượng Quan Vân có chút bất an, hắn biết người bên cạnh Bạch Tang Vận này là ai. Người nọ từng nói, phường chủ Vận phường của Huệ Diệu quốc Lam Khuyết Dương là một nhân vật lợi hại, thân thủ bất phàm, tâm tư khôn khéo, còn có quan hệ không bình thường với hoàng thượng Huệ Diệu quốc, nghe nói phường chủ Vận phường lúc đầu là huynh trưởng của Lam Khuyết Dương, sau lại không biết vì sao, bị đương kim hoàng thượng xử tử, cũng giao Vận phường cho y, không nghĩ tới Lam Khuyết Dương này lại yên tâm thoải mái tiếp quản sản nghiệp của huynh trưởng, còn đem tâm phúc của huynh trưởng trước kia tất cả đều tìm cớ để xử phạt. Thượng Quan Vân không rõ Bạch Tang Vận khiến cho hắn nhìn lần đầu tiên đã cảm thấy thân thiết này tại sao lại cùng một chỗ với người như Lam Khuyết Dương vậy, mà Lam Khuyết Dương còn nhận người này là ca, y chẳng lẽ không sợ huynh trưởng ban đầu của y chết không nhắm mắt sao?
Thượng Quan Vân không biết rõ ràng mang theo vài phần chán ghét nhìn Lam Khuyết Dương một hồi, sau đó trong lời có lời nói: “Bạch trang chủ, ngươi vì sao muốn quay về Huệ Diệu, ở chỗ này không tốt sao? Trở về, chỉ sợ ngươi sau này cũng sẽ không ra được nữa.” Dứt lời, Thượng Quan Vân lại liếc