Hồ nước trong veo, một người ngồi trên tảng đá ven bờ, ngâm hai chân giữa hồ nước lạnh. Ngâm một hồi, người này giơ lên một chân, tiếp đó từ trong bọc hành lý bên cạnh tìm ra một cây kim châm, sau đó nhẹ nhàng gạt đi bọt nước phía trên, trên mắt cá chân trần có một vòng vết sẹo rõ ràng.
Băng bó kỹ một chân, Mạc Ức đưa chân còn lại khỏi mặt nước, sau đó khêu bọt nước trên chân, mà chỗ mắt cá chân này cũng đồng dạng có một vòng vết sẹo rõ ràng. Loại này giống vết sẹo ở chỗ cổ tay Mạc Ức, theo động tác hắn lúc ẩn lúc hiện.
Một đầu tóc dài màu bạc dùng một cái dây màu trắng cột lấy tóc, Mạc Ức trượt phần tóc trước mắt ra sau lỗ tai, mà khuôn mặt Mạc Ức lại một chút cũng không có vẻ già nua giống tóc hắn, hình ảnh phản chiếu trong nước là khuôn mặt tái nhợt nhưng ôn nhu: một đôi mi tựa như đã từng được cắt sửa cong vút, thon dài; hai tròng mắt đen láy, lông mi dày ở dưới mắt Mạc Ức tựa hồ có thể che đậy toàn bộ đôi mắt, mắt hai mí càng khiến cho lông mi cong hơn, vểnh lên; mũi thanh tú; môi vừa phải, chỉ là sắc môi kia có chút sạm, hai gò má hãm sâu làm lộ ra sắc mặt không khỏe mạnh.
“Khụ khụ”, ho nhẹ mấy tiếng, Mạc Ức băng bó xong một chân khác lấy giầy rơm ở bên cạnh đi vào. Rửa tay trong nước, Mạc Ức nhìn khung cảnh bốn phía xung quanh một chút, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt hài lòng. Lại ho khan mấy tiếng, Mạc Ức từ trong bọc lấy ra lương khô, vừa ăn vừa nghĩ an thân ở nơi nào. Thấy bờ bên kia hồ hình như có một sơn động, Mạc Ức rất nhanh ăn xong lương khô trong tay đứng dậy bỏ bọc vào trong sọt trúc, đi hướng sơn động kia.
Xô bụi cây sang hai bên, Mạc Ức quả nhiên phát hiện một sơn động, tuy rằng không lớn, nhưng làm một chỗ dung thân thì cũng hoàn toàn có thể. Buông cái bọc xuống, Mạc Ức bắt đầu đứng lên thu dọn, hắn đã đi mấy ngày, cuối cùng cũng tìm được một nơi có thể ở lại, Mạc Ức thật cao hứng.
Sắp xếp ước chừng một canh giờ, Mạc Ức cuối cùng dọn sạch sẽ sơn động. Mấy cành cây khô nhặt được ở bên ngoài sắp xếp hảo, sau đó lót một chiếc chăn ở trên, Mạc Ức làm được một cái giường đơn giản cho chính mình. Từ trong sọt trúc lấy ra một cái nồi sắt, một cái chén gỗ, rồi một đôi đũa cùng một chiếc thìa, Mạc Ức lại rất nhanh nhấc nồi lên, chất củi thành đống. Ngồi ở đám cỏ dại lót trên mặt đất, Mạc Ức nhìn chỗ mới của chính mình, tuy rằng đơn sơ, cũng hắn tự tay bố trí. Nhìn ra cửa, Mạc Ức cũng không vì không có cánh cửa mà lo lắng, mà thuần thục lấy ra từ trong bao y phục một gói giấy, sau đó vẩy bột trong gói lên cửa, vẩy lên bột này, sâu, chuột và dã thú sẽ không đi vào trong động này.
………
Trong sơn động củi đang cháy, Mạc Ức ngồi bên hồ cách sơn động không xa thổi nhẹ cây sáo. Âm thanh xa thẳm vọng trên mặt hồ mênh mông, thực yên bình, nhưng trong tiếng sáo lại lộ ra đầy thê liệt thương cảm, thật giống như là ai muốn kêu gào khóc rống, lại khóc không được, rên rỉ trong cổ họng.
Mạc Ức cứ như vậy lẳng lặng thổi cây sáo, mãi đến khi ánh trăng cũng chìm xuống, Mạc Ức mới quay trở về trong động, hướng tới chỗ củi lửa sắp tắt cho thêm vào mấy nhánh cây, đợi sau khi lửa một lần nữa sáng lên, Mạc Ức để nguyên y phục nằm lên “giường”, sau đó chậm rãi thiếp đi. “Nơi này không có dã thú gì, thật tốt.” là ý nghĩ duy nhất của Mạc Ức trước khi đi ngủ.
———
Vết thương ở chân dần dần tốt hơn, Mạc Ức ở giữa hồ nước tẩy trừ thân thể. Sắp vào thu, nhiệt độ không khí trong núi khá thấp, hồ nước cũng rất lạnh, bất quá đối với Mạc Ức mà nói, có thể có một nơi gột rửa so với cái gì cũng đều hơn. “Khụ khụ” Mạc Ức che miệng lại ho một trận, cúi đầu nhìn xuống hồng lệ chỗ ngực ánh lên trên mặt nước, Mạc Ức lặng im một hồi, sau đó hắn đi tới hướng giữa hồ, đến khi nước ngập quá ngực, Mạc Ức mới ngừng lại.
Mạc Ức chăm chú tẩy trừ chính mình, đối với vết thương lớn nhỏ trên người coi như không thấy, mãi đến khi trên người đều bị hắn chà xát đỏ ửng, Mạc Ức mới quay người lên bờ. Mặc vào y phục vải thô sạch sẽ, Mạc Ức ở bên hồ nhân tiện giặt y phục vừa thay. Ở chỗ này điều hòa gần nửa tháng, sắc mặt Mạc Ức có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn chưa được hồng hào như trước, hắn vẫn thường thường lại ho khan.
Phơi y phục giặt xong ở ngoài động, Mạc Ức bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, nhìn thấy gạo trong túi còn lại không nhiều lắm, Mạc Ức biết hắn nên đi mua gạo. Đếm lại mấy đồng tiền còn sót lại của