Mất mát trong lòng được những lời này thổi tan rất nhiều, cười khẽ thả mình vào trong lòng người này, Bạch Tang Vận nhẹ giọng: “Hoài Diệp… Ngươi khi nào… trở nên bá đạo như thế?”
“A… Ta phát hiện, đối với ngươi, không bá đạo một chút không được, nếu không, trong đầu ngươi này lại không biết sẽ có những ý niệm gì không tốt, ta cũng không chịu nổi giày vò nữa. Tang Vận, ta vẫn thực hối hận lúc trước đối với ngươi quá mức quân tử.” Lưu Hoài Diệp có chút hối hận.
“Quân tử?” Bạch Tang Vận cười ra tiếng, “Đã quân tử, vì sao lại thừa dịp sau khi ta say rượu hôn ta?” Hắn mặc dù say, còn chưa có say đến mức bất tỉnh nhân sự.
Con ngươi Lưu Hoài Diệp khẽ nhếch: “Nha? Nói như vậy… Tang Vận sớm đã biết tâm tư của ta? Mà ngươi nhưng lại làm bộ như cái gì cũng không biết, làm cho ta một mình một người giày vò…” Ngữ khí mặc dù lộ ra vài phần bất mãn, nhưng một tay lại thương tiếc vuốt đầu tóc bạc kia, hắn sẽ không còn được thấy lại bộ dáng người này tóc đen khẽ bay.
“Ngươi làm sao là một mình? Ta chính là đã thích ngươi hơn mấy năm, lại không thể cho ngươi biết, biết được ngươi hữu tình với ta, lại quản không được tim mình, khi đó, trong lòng lại có Khuyết Dương, chỉ sợ bị hai người các ngươi phát hiện, lúc ấy chỉ muốn tìm một chỗ không người trốn, cách các ngươi thật xa, đã thích nam tử thì thôi, còn đồng thời thích hai người, mà ngươi lại thân phận tôn quý, nếu nói giày vò, ta mới là người chịu giày vò ấy.” Khúc mắc trong lòng không còn nữa, nói lên chuyện đã qua kia, Bạch Tang Vận có chỉ là cảm khái thế sự vô thường.
“Vậy ngươi xa lánh ta và Khuyết Dương là bởi vì thích chúng ta mới xa lánh?” Lưu Hoài Diệp lập tức nghĩ tới nguyên nhân một năm kia thái độ người này đối với bọn họ đột nhiên đại biến.
“Ừ, mỗi lần một mình cùng hai người các ngươi ở chung, tim liền đập đến lợi hại, không rời các ngươi xa chút làm sao được?” Bạch Tang Vận ôm chặt người trước thân, khi đó hắn chưa bao giờ nghĩ tới có thể cùng bọn họ gần đến như vậy.
Trừng phạt cắn môi người này một cái, Lưu Hoài Diệp bất đắc dĩ nói: “Tang Vận, ngươi cái hũ nút này, nếu ngươi sớm một chút để cho ta minh bạch tâm tư của ngươi, chúng ta cũng sẽ không cuốn vào cái vòng luẩn quẩn lớn như thế, nam tử mến nhau tuy không phải bình thường, nhưng cũng không phải không có, lấy thân phận của ta dưỡng một nam tử có gì hiếm lạ?”
“Ta nhưng không làm nam sủng của ngươi.” Bạch Tang Vận lập tức nói, cái gì gọi là dưỡng một nam tử, hắn đâu cần y dưỡng.
“Phải phải, là ta nói sai.” Lưu Hoài Diệp vội sửa miệng, “Tang Vận, ngươi khác với kẻ khác, ngươi sẽ không để ý ta thú phi sinh con, cho nên, dù cho ta thật sự muốn ngươi, những người đó trong triều cũng sẽ không nói cái gì, ngươi duy nhất để ý không phải là thích hai người ta cùng Khuyết Dương sao?”
“Ừ, ‘bất hiếu hữu tam, vô sau vi đại’, ngươi là hoàng thượng, sao có thể không có con nối dõi?” Trên mặt Bạch Tang Vận nhìn không ra mảy may để ý, sau đó hắn có chút tức giận nói, “Nói đến đây, ta còn thực sinh khí với ngươi.”
“Ha hả, ta chỗ nào lại chọc ngươi tức giận?” Lưu Hoài Diệp có chút hồ đồ.
“Hoài Diệp, ngươi có hoàng trưởng tử đi, ta nghe người ta nói, ngươi đối với hài tử kia chẳng quan tâm, ngươi nói, ta có nên sinh khí với ngươi hay không.” Bạch Tang Vận bắt đầu tính nợ.
Lưu Hoài Diệp thu hồi nụ cười, xoa nhẹ dung mạo mang theo ý buồn bực ấy: “Tang Vận, con nối dõi với ta mà nói chỉ là người kế thừa đế vị mà thôi, thú những nữ nhân kia, cũng bất quá là vì muốn bụng các nàng, còn có ngăn miệng đám lão gia này. Ngươi thoát khỏi ta, ta lại một chút tin tức của ngươi cũng không có, ngươi nói, ta nào có tâm tư đặt ở trên người hài tử ta căn bản không thích kia, mặc dù, hắn là cốt nhục của ta, bất quá… nếu nó là hài tử của ngươi, ta sẽ sủng nó lên trời.” Nói tới đây, Lưu Hoài Diệp không có hảo ý sờ lên bụng Bạch Tang Vận, tưởng tượng thấy một hài tử thuộc về hắn và y thai nghén ở trong này.
Bạch Tang Vận đè lại cái tay kia, có chút mất mát mở miệng: “Hoài Diệp… Ta cũng muốn… Nhưng ta… sinh không được…” Hắn sao lại không muốn một hài tử thuộc về bọn họ, biết làm thế nào, thân là nam nhi, hắn lại căn bản không thể có được hài tử.
“Tang Vận, ta mặc dù muốn một hài tử của chúng ta, nhưng vừa nghĩ tới, với tính tình của ngươi, nếu thực sự có hài tử, lòng của ngươi chắc chắn đều đặt ở trên người hài tử, cho nên… vẫn là không có hài tử thì tốt hơn, ta cũng không muốn ngươi lại đặt tâm tư lên người kẻ khác, cho dù là hài tử của ta cũng không được.” Trong lòng Lưu Hoài Diệp có chút may mắn, nhưng lại không biết, chuyện hắn lo lắng vẫn sẽ xảy ra.
Bạch Tang Vận không biết là nên tức hay nên cười, kéo tay Lưu Hoài Diệp ra, “Nào có ai như ngươi vậy, những người khác chỉ mong sao con nối dõi của mình càng nhiều càng tốt…” Thở dài, Bạch Tang Vận thu hồi nụ cười, “Hoài Diệp, hài tử kia không có mẹ… Ngươi nếu không thương nó, ngươi bảo nó làm thế nào sống sót trong cung?”
“Tang Vận, ngươi nếu là tội nghiệp nó, thì ở trong cung, niệm ở ngươi, trong cung còn có ai dám không chú ý khi dễ nó.” Lưu Hoài Diệp trong lời có lời nói.
“Nghe ý tứ của ngươi… Sau khi hồi kinh, ta vẫn phải ở trong cung?” Bạch Tang Vận tức giận đẩy Lưu Hoài Diệp ra, người này… người này thật sự là khi dễ người khác.
Lưu Hoài Diệp không để ý chút nào càng ôm người lại, hài lòng nói: “Tang Vận, ngươi đã minh bạch ý của ta, vậy sau khi hồi kinh thì ngoan ngoãn ở trong cung bồi ta, về phần Lam Khuyết Dương… Hắn chính là người duy nhất trong triều có thể vào cung bất cứ lúc nào, ngươi chớ lo lắng cho hắn.” Thân phận của y xuất cung không dễ, ngẫm lại vẫn là để cho Lam Khuyết Dương vất vả thì hơn.
“Ngươi đã sớm tính toán xong rồi, đâu còn cho ta phản bác?” Bạch Tang Vận cảm giác mình bị hai người này ăn sạch sành sanh.
Lưu Hoài Diệp tâm tình sung sướng mặc cho Bạch Tang Vận tức giận nhìn mình chằm chằm, dù sao người này sẽ không thật sự giận mình.
………
Trên xe ngựa,