Trong phòng bên cạnh Vĩnh Hoài cung, Bạch Tang Vận nằm trên giường mềm, ngoại trừ ở bên tụi nhỏ, việc hắn làm duy nhất giết thời gian chính là đọc sách, cũng may tàng thư trong cung rất nhiều.
“Chủ tử, Ngũ đại nhân tới.” Một cung nhân tiến vào thông báo.
“Mau để hắn tiến vào.” Buông sách, Bạch Tang Vận ngồi dậy, nhìn thấy người tới, Bạch Tang Vận rót chén trà nóng cho đối phương, “Hôm nay trời mưa ngươi sao lại tiến cung?” Mùa đông của Huệ Diệu một khi trời mưa thì lạnh vô cùng, vì thế mấy ngày nay hắn đều làm tổ trong phòng.
“Hoài Uyên hôm nay tiến cung, ta muốn đến xem đại ca.” Từ sau khi hồi cung Ngũ Mặc ở cùng một chỗ với Lưu Hoài Uyên khí sắc so với ở lúc biên quan tốt hơn nhiều, da dẻ cũng trắng hơn một chút.
Bỏ thêm một chút than củi, Bạch Tang Vận nói: “Cũng tốt, giữa trưa cùng Hoài Uyên lưu lại ăn cơm đi, Hãn Triệt hai ngày nay mọc răng, có chút phát sốt, ngươi xem thử giúp nó.”
“Ta vừa rồi đã qua xem, kê thuốc, đại ca yên tâm, ta đã hỏi ma ma có kinh nghiệm, các nàng nói tình huống này rất bình thường, răng mọc ra sẽ không có chuyện gì.” Nhìn thấy mấy tiểu gia hỏa kia, Ngũ Mặc có thể hiểu được đại ca vì sao liều mạng cũng muốn sinh hạ đứa nhỏ.
Huynh đệ hai người trò chuyện trong phòng, từ sau khi hồi kinh ngoại trừ lên triều cùng với tiến cung nghị sự ra, Lưu Hoài Uyên cơ hồ đều ở trong phủ, cho dù là khi Ngũ Mặc bận rộn trong cung, Lưu Hoài Uyên cũng chỉ tới chỗ bộ hạ của mình uống chút rượu. Ngũ Mặc không nghĩ tới cuộc sống của Lưu Hoài Uyên ở kinh thành đơn giản như thế, cũng cảm nhận được Lưu Hoài Uyên đối với hắn bất đồng, Ngũ Mặc lòng dần yên ổn cả người nhìn qua lại là so với lúc ở biên quan còn dễ nhìn hơn, cũng không biết Lưu Hoài Uyên bắt đầu ngày ngày lo lắng.
………
“Phụ hoàng, người để cho ta ôm Tích Tứ một cái.” Lưu Hoài Uyên muốn đoạt lấy người từ trên tay phụ thân, lại bị Lưu Tuyên lách qua. Lưu Tuyên ra sức lắc đầu, chết sống không đưa đứa nhỏ cho Lưu Hoài Uyên, miệng vẫn la hét, “Tứ nhi… Gia gia ôm.” Từ sau khi Lưu Tích Tứ lộ ra nụ cười đầu tiên của bé, thì càng thêm trở thành bảo bối trong lòng mọi người.
“Phụ hoàng… Người cũng đã ôm nó cả ngày!” Lưu Hoài Uyên bất mãn hô, thất bại nhìn chất tử bị phụ hoàng ôm không chịu thả. Trên mặt mặc dù buồn bực, nhưng Lưu Hoài Uyên cũng âm thầm cao hứng, hoàng huynh cuối cùng cũng tha thứ cho phụ hoàng, xem sủng ái của của phụ hoàng đối với mấy tôn tử, hắn biết phụ hoàng chung quy sẽ có một ngày khôi phục.
“Tứ nhi… Tứ nhi… Cười…” Lưu Tuyên ôm cháu út, vẻ mặt vui sướng, đùa với Tích Tứ muốn bé lại cười cười với mình. Lưu Tích Tứ tựa như có thể nghe hiểu, níu chặt râu gia gia, mang theo vài phần ý tứ làm nũng nở nụ cười, nụ cười này, khiến cho Lưu Tuyên hận không thể móc tim của mình ra. Cũng làm cho Lưu Hoài Uyên nhìn có chút ghen tị, hắn cũng rất muốn ôm mà.
“Phụ hoàng, người nghỉ một lúc đi, dùng bữa một hồi người lại ôm.” Thân là phụ hoàng của đứa nhỏ, Lưu Hoài Diệp quang minh chính đại ôm đứa nhỏ từ trên tay phụ thân. Lưu Tuyên bất mãn tái mặt, nhưng không cách nào lại đoạt đứa nhỏ. Quay đầu lại nhìn nhìn Vận Tranh cùng Vận Vanh còn đang ngủ, Lưu Tuyên ngồi xuống bên cạnh nhìn chằm chằm hai tôn tử, khi nào thì mới có thể tỉnh đây. Bạch Hãn Triệt đã một tuổi học đi ở gian ngoài, nhưng Lưu Tuyên cũng là kỳ quái, đối với Bạch Hãn Triệt lại là chưa bao giờ ôm, tựa như hiểu được kia không phải là tôn tử của mình.
Lưu Hoài Diệp ôm tam tử, nhỏ giọng đùa: “Tích Tứ, cười một cái, Tích Tứ của phụ hoàng.” Lưu Hoài Diệp đầu này vừa mới nói xong, Lưu Tích Tứ đầu kia lại là cười “khanh khách”, còn cầm lấy tay phụ hoàng đặt ở trên mặt bé “a a” cắn, lúc này đây, ba đại nam nhân trong phòng càng cảm giác tim cũng hóa.
“Hoàng huynh, ngươi cho ta ôm Tích Tứ hồi phủ mấy ngày đi.” Lưu Hoài Uyên đi theo phía sau Lưu Hoài Diệp, vừa bảo Lưu Tích Tứ cười cười với mình, vừa khẩn cầu.
“Ngươi cho rằng trẫm có thể đáp ứng sao?” Nhìn cũng không nhìn Lưu Hoài Uyên, Lưu Hoài Diệp trực tiếp ôm đứa nhỏ đi tìm cha bé. Lưu Hoài Uyên ai thán một tiếng, vẫn là Tích Tứ giống Tang Vận nhất chọc người yêu thương.
Nhìn thấy ba người tiến vào, Bạch Tang Vận nói: “Hoài Uyên, có phải Tích Tứ tiểu lên người ngươi hay không.” Xem vẻ mặt hắn ấm ức thế kia.
“Tang Vận, ngươi cho Tích Tứ đến chỗ ta mấy ngày đi, phụ hoàng cùng hoàng huynh mỗi ngày chiếm lấy nó, ta đây làm thúc thúc ôm cũng ôm không được.” Nghe tiếng cười “khanh khách” của đứa nhỏ, Lưu Hoài Uyên sáp mặt lên, “Tích Tứ, ta là hoàng thúc, cười cười với hoàng thúc.”
“Việc này ngươi tìm Tang Vận cũng vô dụng.” Lưu Hoài Diệp một bộ giọng điệu không thể thương lượng. Lưu Tuyên lại là hô: “Không được… Tích Tứ… Gia gia ôm…” Lần này, Lưu Hoài Uyên lại không nói gì. Nhìn thấy bộ dáng Lưu Hoài Uyên, trong mắt Ngũ Mặc chớp động mấy cái. Bạch Tang Vận chú ý tới, hắn nói: “Hoài Uyên, ngươi thích trẻ con như thế à.”
Lưu Hoài Uyên nghe tiếng quay đầu lại nói: “Không phải thích trẻ con, là Tích Tứ rất đáng yêu. Tiểu gia hỏa này cũng không biết tính tình giống ai, biết ai thương nó, cười lên làm cho ngươi hận không thể ngay cả tim cũng đào ra cho nó, ta chính là muốn ôm Tích Tứ.” Lời này Lưu Hoài Uyên tuy là nói với Bạch Tang Vận, nhưng cũng là nói cho tình nhân, hắn không cần đứa nhỏ.
“Phì…” Trong miệng Lưu Tích Tứ phun ra nước dãi, “nha nha” nhìn phụ thân. Bạch Tang Vận đưa tay ôm đứa nhỏ qua, “Các ngươi như thế, Tích Tứ ngày nào đó sẽ bị làm hư.” Tiểu gia hỏa này từ từ lớn lên, thân thể cũng không còn yếu ớt giống như khi vừa sinh ra, ngũ quan nẩy nở, nhưng cũng làm cho mấy người kia càng lúc càng buông không ra.
“Đại ca…” Ngũ Mặc lại ôm lấy đứa nhỏ, nhẹ nhàng lau nước dãi bên miệng đứa nhỏ, Ngũ Mặc cẩn thận sờ mặt đứa nhỏ, “Đại ca, Tích Tứ trưởng thành nhất định là công tử đẹp mắt nhất trong kinh thành.”
“Nha a…” Lưu Tích Tứ nắm lấy một ngón tay