Editor: Shmily - --------------------
Hộp bánh kem xinh xắn đặt trước mặt Lê Trà Trà, bên trên còn cài thêm một tấm thiệp màu hồng nhạt, viết sáu chữ: Chúc cô học tập tiến bộ.
Lê Trà Trà ngốc luôn rồi.
Tiếu Nam nói: "Mở ra."
Lê Trà Trà cởi dải lụa buộc hộp ra, bên trong là một cái bánh kem vừa tinh xảo vừa xinh đẹp.
Lê Trà Trà càng ngốc.
Tiếu Nam nói: "Người khác đưa, tôi không ăn mấy thứ trẻ con đó, ở trong tay tôi cũng sẽ bị ném đi thôi, cho cô, ăn hay vứt đều được." Ngừng một lúc lại nhàn nhạt nói: "Coi như là quà tặng kèm."
Tiếu Nam vừa nói như vậy, Lê Trà Trà lại không có cách nào cự tuyệt, mắt nhìn bánh kem bơ tuyết trắng, quả thực rất mê người, cô nuốt một ngụm nước bọt.
Tiếu Nam thấy thế, không dấu vết hừ một tiếng.
... Cô gái nhỏ quả nhiên là thích loại đồ trẻ con này.
Anh lại chêm thêm một câu: "Cô xem rồi làm đi, ném đi cũng được."
Lê Trà Trà nói: "Em sẽ mang về phòng ngủ."
Tiếu Nam ậm ờ một tiếng.
Nhưng vào lúc này, di động Lê Trà Trà vang lên, Tiếu Nam thấy cô cúi mắt nhìn màn hình di động, mặt mày lại hiện lên biểu tình quen thuộc, giống hệt như cái ngày cô đứng trên bãi biển. Rất nhanh, Tiếu Nam liền thấy cô trực tiếp cúp điện thoại.
Lê Trà Trà nói: "Học trưởng, em về trước."
Tiếu Nam nhìn sắc trời bên ngoài, hỏi: "Về trường?"
Lê Trà Trà nói: "Dạ."
Tiếu Nam nói: "Tôi gọi tài xế trong nhà tới đón, vừa lúc tôi cũng muốn về đó, tiện đường mang cô đi một đoạn, miễn cho mẹ tôi lại nói tôi không biết đưa con gái trở về..."
Nghe anh nhắc tới Chân Bảo nữ sĩ, lời nói "Em tự bắt xe được rồi" của Lê Trà Trà đã đến miệng đàng phải nuốt xuống.
......
Không lâu sau, xe tới.
Lê Trà Trà xách theo bánh kem ngồi ở ghế sau, Tiếu Nam ngồi ở bên cạnh cô.
Trong xe vô cùng an tĩnh.
Lê Trà Trà vẫn luôn nghiêng đầu nhìn cảnh vật về đêm bên ngoài không ngừng lùi lại.
Tiếu Nam cúi đầu nhìn di động.
Chân Bảo nữ sĩ đã nhắn một tin WeChat tới đây, hỏi: [Có đưa Trà Trà đi ăn tối không đấy?]
Tiếu Nam trả lời một câu: [Có.]
Chân Bảo nữ sĩ rất vừa lòng, lại nói: [Đưa Trà Trà về trường.]
Tiếu Nam trả lời: [Đang trên đường.]
Chân Bảo nữ sĩ hỏi: [Thật hay giả? Con trai của tôi hôm nay nghe lời như thế sao? Chụp cái ảnh cho mẹ xem nào.]
Tiếu Nam: [?]
Chân Bảo nữ sĩ: [Ảnh chụp.]
Một lát sau, có một tin nhắn thoại được gửi tới.
Tiếu Nam click mở.
Thanh âm nghiêm khắc của cha anh vang lên: "Mẹ mày nói chụp thì chụp đi."
Tiếu Nam lười cãi nhau với cha mình, cầm điện thoại mở ra camera hướng về phía Lê Trà Trà chụp một tấm. May mắn điện thoại lúc chụp không phát ra âm thanh, hơn nữa Lê Trà Trà đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, căn bản không chú ý tới anh.
Tiếu Nam đem ảnh chụp gửi cho Chân Bảo nữ sĩ, xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Anh lại không xem điện thoại nữa, trực tiếp ném qua một bên, miễn cho Chân Bảo nữ sĩ lại đưa ra một ít yêu cầu kỳ quái gì. Một lát sau, cũng không biết nghĩ tới cái gì, Tiếu Nam lại cầm lấy di động, mở album ra, nhìn ảnh chụp mình vừa chụp.
Sắc trời đã đen, chụp ảnh bên trong xe cơ hồ nhìn không rõ gì cả, chỉ có thể mơ hồ nhìn được hình dáng cô.
Lê Trà Trà đầu tóc đen nhánh, lúc này để xõa ra, cơ hồ là hòa làm một với màn đêm, để lộ ra vài phần cô độc.
Ánh mắt Tiếu Nam rời khỏi ảnh chụp,
dừng ở trên người cô.
Cô vẫn luôn dựa sát vào cửa sổ xe, vốn lớn lên đã nhỏ bé, lúc này dựa sát vào cửa xe liền lập tức để lộ một khoảng trống lớn giữa hai người. Cô cũng không nhúc nhích, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, giờ khắc này nhìn cô tựa như là một búp bê không có sinh khí.
...........
Di động Lê Trà Trà vang lên vài tiếng, bốn, năm tin nhắn được gửi tới, là của Lê Bách và Văn Hương.
[Tại sao không nhận điện thoại của mẹ?]
[Cứ cho là mẹ gọi tới con không nhận được, nhưng nhìn thấy cũng không biết gọi lại sao?]
[Lê Trà Trà, con mới lên đại học có mấy ngày, điểm lễ phép cơ bản này cũng quên hết rồi hả? Thấy được tin nhắn thì gọi lại ngay cho mẹ, mẹ có việc hỏi con.]
[Trà Trà, mẹ con rất bận, ba ba của con cũng không có nhiều thời gian, chúng ta nhọc lòng như vậy là vì cái gì chứ? Còn không phải vì con sao? Đừng khiến mẹ con phiền lòng thêm nữa, lát nữa mẹ con còn một tiết mục phải diễn, nhận được tin nhắn thì gọi lại cho mẹ biết chưa.]
..........
Lê Trà Trà đọc xong tin nhắn, điện thoại lại vang lên một lần nữa.
Màn hình hiển thị ~ Văn Hương.
Lê Trà Trà tạm dừng vài giây, tiếng chuông hệ thống vang lên càng thêm chói tai. Cô nhấp môi, nhận điện thoại. Điện thoại vừa được tiếp thông, đầu bên kia đã truyền tới tiếng nói dịu dàng của Văn Hương. Lê Trà Trà đã tập thành thói quen, thời điểm mà mẹ mình có thanh âm dịu dàng như vậy chắc chắn là ở bên cạnh có người khác.
"Tại sao không nghe điện thoại của mẹ? Mẹ lo cho con lắm đấy."
Lê Trà Trà kéo kéo môi, đáp một tiếng.
Văn Hương lại nói: "Phát sinh chuyện gì sao?"
Lê Trà Trà nói: "Không có."
Văn Hương hỏi: "Thế thì tại sao không nghe điện thoại của mẹ?"
Lê Trà Trà: "Không nhìn thấy."
Lúc này Văn Hương mới bỏ qua, ôn hòa nói: "Mẹ nghe nói gần đây con cùng Tiếu phu nhân quan hệ không tồi..." Đầu bên kia điện thoại vang lên thanh âm của một người khác, cũng không biết là đang nói gì, chỉ nghe thấy Văn Hương cười khẽ: "Nào có! Trà Trà nhà tôi chính là khiến người ta yêu thích như vậy, phải, tháng sau sẽ tiến tổ, Tiếu gia đầu tư nha..."
Nghe đến mấy lời này, Lê Trà Trà theo bản năng liếc mắt nhìn Tiếu Nam ở bên cạnh.
Sắc mặt cô bất giác nóng lên.
Tuy rằng biết Tiếu Nam không nghe thấy lời nói của mẹ mình, thế nhưng cứ nghĩ tới hành động của cha mẹ liền cảm thấy vô cùng mất mặt trước mặt anh.
Văn Hương lại nói: "Trà Trà, mẹ bận chút việc, nhớ phải ở chung thật tốt với con trai Tiếu gia nữa đấy."
Nói xong, Văn Hương liền cúp điện thoại.
..........
Lê Trà Trà nắm chặt di động, vẫn duy trì tư thế bất động.
Qua một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi buông di động xuống, rũ đầu.
- ----------------
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay là một chương ngắn, ngày mai sẽ bù. Cảm ơn các tiểu thiên sứ a~