Editor: Shmily - -------------------
Lê Trà Trà cứ cảm thấy hình như mình đã chọc cho Tiếu Nam không vui thì phải, trên mặt anh đều tràn ngập vẻ "lão tử rất khó chịu", nhưng tại sao lại khó chịu, Lê Trà Trà cũng không biết. Cô trái lo phải nghĩ, cảm thấy việc duy nhất mình làm mà chọc cho Tiếu Nam không vui chính là cái chuyện đêm hôm đó cô không nhớ rõ kia.
Lê Trà Trà suy nghĩ cả một đường, nhưng một tuần qua cô làm thế nào cũng không nhớ ra được chuyện đã xảy ra, hiện tại hiển nhiên cũng không có khả năng nhớ lại được.
Hai người trầm mặc không nói gì, y như hai người xa lạ.
Tới trước cửa KTX, Lê Trà Trà đứng yên, rốt cuộc cũng mở miệng nói một câu: "Cảm ơn học trưởng đã đưa em về, những lời anh mới nói, em đều sẽ nhớ kĩ."
Không ngờ Tiếu Nam lại hỏi: "Nói gì?"
Lê Trà Trà lặp lại một lần, một chữ cũng không thiếu.
Tiếu Nam: "Trí nhớ rất tốt."
Lê Trà Trà cảm thấy bầu không khí giữa hai người được cải thiện đôi chút, nói: "Trí nhớ em vẫn luôn rất tốt, sách chỉ cần đọc một hai lần là có thể nhớ kỹ." Làm như nhớ tới cái gì, còn nói thêm: "Anh từng chơi trò tìm điểm khác nhau chưa? Em chỉ cần nhìn một chút là có thể phát hiện được khác chỗ nào."
"Ồ, phải không?"
Lê Trà Trà rõ ràng cảm nhận được ngữ khí của Tiếu Nam có chuyển biến, sợi khó chịu kia càng ngày càng nồng hậu.
Cô nâng mắt, vừa lúc đối diện với tầm mắt của anh.
Anh vẫn như cũ dùng một loại ánh mắt nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên duỗi tay, chạm vào cằm của mình.
Lê Trà Trà phát hiện năm ngón tay của Tiếu Nam rất xinh đẹp, móng tay cũng vô cùng sạch sẽ, cắt tỉa cũng thật sự chỉnh tề. Trong lớp của cô có một nam sinh đặc biệt bẩn, có một lần hắn ngồi ở bên cạnh cô, cô tùy ý liếc qua thôi cũng nhìn thấy móng tay của hắn vừa bẩn vừa đen, y như vừa cào đống bùn ra vậy. Sau đó lại nghe Điềm Điềm nói, nam sinh này ở trong kí túc xá không đến một tháng đã làm cho nhóm bạn cùng phòng không chịu nổi, mà vạn vạn không nghĩ tới chính là, người như hắn thế nhưng còn có bạn gái, có người hỏi cô ấy thích hắn vì cái gì, cô ấy liền trả lời thích chính là thích, cả móng tay dơ bẩn của hắn cô ấy cũng thích hết.
Lê Trà Trà không hiểu được tại sao cô gái đó lại có suy nghĩ như vậy.
Bất quá, tay Tiếu Nam thực sự rất đẹp.
Bỗng dưng, Lê Trà Trà liền nghe thấy anh ậm ờ một tiếng, như kiểu đang nhắc nhở cô cái gì đó. Đáng tiếc là cô vẫn chẳng hiểu gì, chỉ là nghĩ lại trước sau một chút, việc cô làm khiến Tiếu Nam khó chịu cũng chỉ có duy nhất một cái.
Vì thế, cô lại ấp úng nói: "Học trưởng."
"Hửm?"
Cô nói: "Ngày hôm đó thực sự là làm phiền anh rồi, từ nhỏ tới lớn đó là lần đầu tiên em uống rượu, không biết rõ tửu lượng của chính mình, cũng không biết khi say em sẽ làm ra chuyện gì. Nếu có làm gì chọc cho anh không vui, mong anh thông cảm cho em."
Giọng nói qua đi, sắc mặt Tiếu Nam hơi hơi biến, anh lại nhìn cô chằm chằm, hình như có chút nhụt chí, lúc sau rốt cuộc mới rời ánh mắt đi, nói: "Quên đi."
Lê Trà Trà nhẹ nhàng thở ra, nói: "Cảm ơn học trưởng."
Tiếu Nam lại nói: "Chưa thành niên thì đừng uống rượu."
"Vâng."
Nghe ngữ khí của anh có chút hòa hoãn, rốt cuộc Lê Trà Trà cũng hỏi ra nghi hoặc của mình suốt một tuần nay: "Sau khi em uống say, đã làm cái gì vậy?"
Tiếu Nam liếc cô một cái.
... Tiểu cô nương này, sau khi uống say còn cuồng dã hơn so với lúc cô ở quán bar khiêu vũ, một chút cũng không giống với cô gái nhỏ, toàn thân đều tràn ngập ý vị câu dẫn.
A, còn sờ mông của anh nữa.
Nhìn thấy cô tò mò, anh chỉ nhàn nhạt nói: "Không làm gì, nhưng về sau cũng đừng uống rượu nữa, cô còn chưa có thành niên, ảnh hưởng tới sự phát triển của cơ thể, đối với đầu óc cũng không ttố." Nói xong, anh lại sờ cằm của mình, thấy Lê Trà Trà vẫn không có phản ứng gì, lại nghiêm mặt nói: "Đi đây."
........
Thời điểm Lê Trà Trà trở lại phòng ngủ, Cố Điềm đang nằm trên giường đắp mặt nạ.
Cô ấy nghe thấy tiếng động liền lập tức bò lên, hai cái chân lắc lư ở giữa không trung, hỏi: "Nửa đường có gặp phải biến thái khoa tài chính không? Trà Trà, cậu không trả lời tin nhắn của tớ, suýt chút nữa thì tớ đi báo cảnh sát đến nơi rồi. Tớ nhắn cho cậu năm tin liền, còn gọi tới hai cuộc, cũng chẳng thấy cậu đáp lại. Bình thường cậu đều 11h20 mới về phòng, hôm nay muộn những 10 phút."
Lê Trà Trà nao nao, cúi đầu nhìn điện thoại, nói: "Điện thoại để chế độ im lặng."
Cô ở thư viện học thường có thói quen tắt chuông điện thoại, sợ quấy rầy các học sinh khác.
Cố Điềm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, thật là làm tớ sợ muốn chết. Nếu cậu còn không trở về, tớ liền chạy ra ngoài tim rồi. Sao đêm nay về muộn thế?"
Lê Trà Trà chỉ cảm thấy nội tâm có chút ấm áp, không khỏi cong khóe môi, nói: "Là tớ không tốt, không bật chuông điện thoại lên, sáng mai mời cậu ăn sáng." Cô ngồi ở trên ghế cởi giày, thuận tiện nói: "Lúc về gặp phải một người quen, đứng ở dưới KTX nói chuyện một lát."
Cố Điềm ngửi ngửi, cảm thấy có gì đó không bình thường, hỏi: "Người quen gì cơ?"
Lê Trà Trà nói: "Cậu cũng gặp qua rồi đấy, lúc mới khai giảng, anh ấy đã giúp tớ dọn hành lý, học trưởng năm ba..."
Lời còn chưa nói xong, Cố Điềm đã đánh gãy, nói: "Biết biết! Chính là đàn anh cả người tản ra hormone nam tính kia đúng không! Người mà chưa học xong đã phải trở về kế thừa gia sản của gia đình! Nhà anh ấy quyên góp cho trường chúng ta một đống tầng lầu!
Đây là đề tài được mọi người nhắc tới nhiều nhất trong các cuộc trà chanh chém gió! Vừa cạo râu liền từ đại thúc mị lực mê người biến thành soái ca anh tuấn ngút trời! A, phải rồi, anh ấy không phải loại hình cậu thích mà!"
Cố Điềm lập tức dùng vô số từ để miêu tả Tiếu Nam.
Lê Trà Trà nghe xong liền cảm thấy buồn cười.
Từ mấy ngày trước, trên diễn đàn của trường đã có người chụp được ảnh Tiếu Nam sau khi cạo râu, sau đó một đám tiểu cô nương không có tiết tháo ở bên dưới bình luận gào thét đòi gả cho anh. Làm một Bách Hiểu Sinh* ngồi nghe bát quái – Cố Điềm tự nhiên cũng phổ cập thêm kiến thức cho Lê Trà Trà biết, cho nên mấy ngày nay cô cũng không hiếm thấy ảnh chụp trước và sau khi cạo râu của Tiếu Nam.
*Bách Hiểu Sinh: Người được cho là hiểu biết rất nhiều. (Chi tiết xem trên Google)
Cố Điềm hỏi: "Người thật sau khi cạo râu có đẹp trai hơn so với trong ảnh chụp không?"
Lê Trà Trà hơi hơi trầm ngâm, nói: "Trời tối quá, tớ không chú ý lắm, bất quá..."
Đôi mắt Cố Điềm sâu hơn: "Bất quá cái gì?"
Lê Trà Trà nhớ tới bàn tay của Tiếu Nam, vừa to vừa rộng, năm ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, móng tay cũng sạch sẽ, cô bình luận: "Tay hội trưởng của bọn tớ, rất đẹp."
.........
Tiếu Nam không về phòng của mình.
Thời điểm này, ở ngoài sân trường cơ bản đã không còn ai, trừ một ít địa phương ngẫu nhiên sẽ có một đôi tình nhân đang âu yếm nhau ra, còn lại thì không có bóng người nào.
Anh tìm một chỗ an tĩnh ngồi hút thuốc.
Hút đến điếu thứ hai, WeChat của anh có tin nhắn tới, là Chân Bảo nữ sĩ.
[A Nam, cuối tuần có rảnh thì mang Trà Trà về nhà ăn cơm.]
Sau đó, Chân Bảo nữ sĩ gửi một tấm ảnh.
Là phòng khách trong nhà, trên bàn là mạt chược, trong ảnh là ba vị phu nhân anh không biết.
Chân Bảo nữ sĩ lại gửi tới một tin nữa.
[Thắng được tiền sẽ mua quà cho con với Trà Trà.]
........
Anh kéo danh sách bạn bè trên WeChat xuống.
Rất nhanh liền thấy được avarta của Lê Trà Trà.
Avarta của cô là một con thú bông lông xù màu vàng, cũng không biết là chó hay là mèo, hay là chuột nữa. Tin tức mới nhất của cô vẫn là tin tức tự động chào hỏi của WeChat. Nhìn lên avarta của Lê Trà Trà, anh không khỏi nhớ tới cô của đêm nay.
Anh gợi ý cho cô nhiều như thế, cô vẫn như cũ không thấy gì.
Tiếu Nam hung hăng hút thuốc.
.......
Bỗng nhiên, ánh mắt anh dừng trên avarta của Chân Bảo nữ sĩ.
Tiếu Nam hút xong điếu cuối cùng, lái xe về nhà.
Lúc về đến nhà, Chân Bảo nữ sĩ vẫn còn đang chơi mạt chược.
Mẹ anh bởi vì thân thể không tốt cho nên bình thường đi ngủ rất sớm, bất quá là bà nghiện mạt chược, cha anh mỗi tháng cũng chỉ chấp nhận cho bà thức đêm một lần, hôm nay phỏng chừng chính là ngày duy nhất của tháng này. Nếu là ngày thường, cha anh rất có khả năng sẽ đi ra đuổi người.
Anh vừa vào cửa, Chân Bảo nữ sĩ liền liếc qua một cái, chợt sửng sốt.
"Con... Con trai?"
Tiếu nam khẽ nhếch cằm, "Ừm" một tiếng.
Thanh âm vẫn như cũ.
Chân Bảo nữ sĩ kinh ngạc, đến cả mạt chược cũng ném qua một bên, đi qua sờ sờ mặt Tiếu Nam: "A Nam, có phải con gặp chuyện gì không? Sao tự dưng lại cạo râu vậy? Đã xảy ra chuyện gì, con nói mẹ nghe, ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn."
Tiếu Nam nói: "Không có việc gì."
Chân Bảo nữ sĩ biết tính tình của con trai mình, anh nói không có việc gì chính là thật sự không có việc gì, cho nên bà cũng yên lòng, lại tỉ mỉ đánh giá gương mặt của anh, cao hứng nói: "Con phải sớm nên cạo râu mới đúng, người trẻ tuổi để râu làm gì cơ chứ, nhìn xem, hiện tại cạo đi nhìn cả người đều có tinh thần của tuổi trẻ rồi này."
Nhóm phu nhân đằng kia sôi nổi phụ họa.
"Còn không phải vậy sao?"
"Thật đẹp trai mà."
"Lớn lên giống hệt ba ba nó vậy."
"Gen Tiếu gia các người đúng là tốt quá đi."
.........
Chân Bảo nữ sĩ cầm điện thoại lại đây, rắc rắc chụp vài tấm ảnh, cũng không dám chụp nhiều, bình thường mà chụp nhiều, anh sẽ không vui. Không ngờ hôm nay con trai mình lại không có bộ dáng không vui, còn nói: "Mẹ, mẹ chụp cái gì thế."
Tiếp theo còn thò đầu qua, cùng bà nói: "Tấm này được này."
Cuối cùng nói: "Mẹ muốn đăng lên vòng bạn bè thì đăng tấm này, con lên lầu đây."
.....
Chân Bảo nữ sĩ cuối cùng cũng đăng một tấm lên vòng bạn bè.
~ Con trai tôi cạo râu này, sợ ngây người, gen của cha nó thật tốt.
Bên dưới là tấm ảnh ban nãy Tiếu Nam chỉ.
..........
Tiếu Nam rất vừa lòng.
Nhưng mà sáng sớm hôm sau, Tiếu Nam cũng không phát hiện được trong vòng bạn bè của mẹ anh có người anh muốn share bức ảnh đó, quay lại vòng bạn bè của mình, Đàm Minh đăng một dòng trạng thái đẫm lệ lên trên đó: [Pikachu thật quá manh! Manh muốn khóc!]
Mà sau đó, Lê Trà Trà lại ấn share.
Sắc mặt Tiếu Nam càng ngày càng khó coi.