Editor: Shmily - -----------------------
Bên ngoài rạp chiếu phim có một cái máy gắp thú.
Bởi vì chiếu phim << Thám tử Pikachu >> cho nên bên ngoài có rất nhiều thú bông đáng yêu.
Lúc này, đứng trước máy gắp thú có không ít học sinh.
Lê Trà Trà lại nhìn thấy đôi tiểu tình nhân ban nãy ngồi bên cạnh mình, hai người đứng trước mặt gấu bông Pikachu, cô gái nói gì đó với chàng trai, chàng trai liền lập tức cầm di động quét mã QR bắt đầu gắp thú.
Nhưng mà, gắp ba lần cũng không được.
Lê Trà Trà xem đến nhập thần, Tiếu Nam cũng phát hiện ra đôi tình nhân bên kia. Đương nhiên là anh không biết hai người họ, rốt cuộc thì ban nãy rạp chiếu phim quá tối, lực chú ý của anh cũng chỉ có bịch bắp rang bơ cỡ lớn cùng cốc Coca của cô gái bên cạnh Lê Trà Trà mà thôi. Hiện giờ đi ra đây, thấy Lê Trà Trà nhìn hai người, anh cũng đánh giá trên dưới một lát, vừa lúc nhìn thấy trong tay cô gái kia xách hai cái túi màu hồng nhạt, dùng ngôn ngữ của Chân Bảo nữ sĩ mà nói, chính là đồ của thiếu nữ.
Chân Bảo nữ sĩ nói: "A Nam, chỉ cần là con gái thì đều có tâm hồn thiếu nữ, đối với những đồ vật đáng yêu như thế không hề có bất luận sức chống cự nào."
Tiếu Nam lại không cho là đúng, bất quá thấy Lê Trà Trà nhìn không chớp mắt, anh lại nhẹ nhàng hừ một tiếng, hỏi: "Thích?"
Lê Trà Trà nói: "Phần lớn các cô gái đều thích loại đồ vật đó mà."
Tiếu Nam lại hừ một tiếng: "Đúng vậy, chẳng phân biệt tuổi tác, mẹ tôi cũng thích mấy thứ đó."
Lê Trà Trà nao nao, nghĩ một lát, trong nhà Chân Bảo nữ sĩ xác thật có không ít thú bông.
Chân Bảo nữ sĩ có một trái tim thiếu nữ, thích Pikachu manh manh đáng yêu cũng không phải chuyện gì kỳ lạ. Bất quá Pikachu quả thực quá đáng yêu, đối với cả nam nữ, già trẻ cũng không thể chống lại lực công kích của nó. Tuy rằng cô cũng không nghĩ một đại nam nhân như Tiếu Nam mà cũng thích Pikachu, trong miệng anh cứ ghét bỏ kêu nó là con chuột lông vàng, thế nhưng lại vì thích xem nó nên mới gọi cô tới giúp, chắc là nội tâm cũng thực sự yêu thích nó đi.
Lê Trà Trà đã uống Coca và ăn bắp rang của Tiếu Nam rồi, còn ăn không của anh một tấm vé xem phim, nghĩ nghĩ vẫn có chút bối rối.
Lúc này, đôi tiểu tình nhân kia không gắp được con thú nào đành phải rời đi.
Cô gái kia tựa hồ có chút buồn, chàng trai lại ở trước mặt đám đông hôn cô ấy một cái, cô gái liền cười lên.
"Tôi..."
"Em..."
Tiếu Nam với Lê Trà Trà đồng thời mở miệng.
Hai người liếc nhau.
Anh ra lệnh: "Đứng đây chờ tôi."
Lê Trà Trà cầu mà không được, lập tức đáp theo: "Vâng."
.......
Tiếu Nam bước chân dài, chờ sau khi rời khỏi tầm mắt của Lê Trà Trà mới ba bước thành hai đuổi theo đôi tình nhân trên thang cuốn kia. Anh lớn lên cao ráo, bình thường lại ít nói ít cười, mặt mày trong lúc lơ đãng sẽ lộ ra một cỗ bĩ khí, may mà gương mặt này thực sự vô cùng đẹp trai, lại không có râu quai nón che đậy, nửa đường ngăn người khác lại liền phảng phất mang theo một bầu không khí của phim thần tượng.
Cô gái nhìn bốn phía xung quanh, hỏi: "Anh đang quay chương trình thực tế sao?"
Tiếu Nam sửa miệng: "... Phải." Anh chỉ vào cái túi thiếu nữ màu hồng phấn của cô gái, cứng rắn nói: "Đây là cái gì?"
Chàng trai nói: "Hôm nay là kỷ niệm hai mươi ngày bọn tôi quen nhau, tôi liền mua quà tặng cho cô ấy."
Tiếu Nam: "Bên trong là cái gì?"
Cô gái tò mò hỏi: "Các anh đang quay tiết mục gì vậy?"
Tiếu Nam móc ra 100 tệ: "Mua ở đâu?"
Thao tác của Tiếu Nam dọa đôi tình nhân nhỏ sợ ngây người.
Chàng trai liên tục xua tay, nói: "Mua hoa tai ở cửa hàng trang sức bên kia, tiền... tiền không cần đâu."
Tiếu Nam vẫn nhét vào trong tay chàng trai.
"Có hỏi có đáp, anh cứ nhận đi."
Nói xong liền xoay người đi về phía cửa hàng trang sức.
Nói là cửa hàng trang sức cũng không phải chỉ chuyên bán trang sức, từ hoa tai, nhẫn, vòng cổ, vòng tay ra thì còn có đủ loại mũ với dây buộc tóc. Hôm nay là cuối tuần, chỗ này lại gần trường đại học cho nên có không ít sinh viên tụ tập ở bên trong thử hoa tai.
Loại người có vóc dáng cao lớn như Tiếu Nam, lại mang giới tính nam, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ đứng ở giữa một đống trang sức bling bling, có vẻ thập phần không hợp nhau.
Tiếu Nam cảm thấy mình sắp bị lóe cho mù mắt.
Nhân viên bán hàng đi tới gần anh, hỏi: "Tiểu ca ca này là muốn mua cái gì sao?"
"Hoa tai."
"Cho bạn gái ạ?"
"Không phải."
"Vậy là cho bạn là con gái sao?"
Tiếu Nam gật đầu.
Nhân viên cửa hàng bắt đầu giới thiệu: "Cửa hàng chúng tôi mới nhập về mấy mẫu rất được ưa chuộng, đều là những thứ các cô gái nhỏ sẽ yêu thích. Xin hỏi ngài, bạn nữ của ngài bao nhiêu tuổi rồi ạ?"
"Mười bảy."
"Mười bảy sao, đó vẫn là còn đang học cấp ba a. Tôi đề cử đôi hoa tai này, ngày thường đi học cũng có thể đeo, có tóc che đi, căn bản nhìn không thấy, hơn nữa..."
Tiếu Nam đánh gãy: "Không phải."
Nhân viên cửa hàng: "?"
Tiếu Nam: "Cô ấy lên đại học rồi, học nhảy lớp, rất thông minh, thành tích cũng rất tốt, lớn lên rất xinh đẹp. Cô gái như vậy hợp với loại hoa tai nào?"
Nhân viên cửa hàng ho một tiếng, nhưng rất có kĩ năng, tiếp tục nói: "Vậy thì bình thường cô gái đó thường đeo loại hoa tai như thế nào?"
Tiếu Nam: "... Không để ý."
Nhân viên cửa hàng: "A... Vậy thì tôi đề cử ngài đôi này, vừa gọn gàng vừa hào phóng, sẽ không phải kiểu dáng lỗi mốt..." Còn chưa có nói xong, liền nhìn thấy anh chàng đẹp trai này nhìn về phía khác, cô ấy lập tức sử miệng nói: "Gần đây không phải có chiếu phim << Thám tử Pikachu >> sao? Khuyên tai theo phong cách Pikachu đáng yêu của chúng tôi cũng rất được ưa chuộng..."
Tiếu Nam nâng đầu: "Được, cái này đi, gói lại cho tôi, để vào túi màu hồng nhạt."
...........
Tiếu Nam trở lại tầng dưới rạp chiếu phim lại không nhìn thấy Lê Trà Trà, vì thế liền nhắn cho cô một tin WeChat.
Lê Trà Trà một lúc sau mới nhắn lại: [Em ở chỗ gắp thú bông ấy.]
Tiếu Nam nhìn quanh bốn phía, chỗ gắp thú cách
đó không xa có bảy, tám người vây quanh, mà trong đám người có một cánh tay mảnh khảnh vươn lên, vẫy vẫy với anh: "Học trưởng, bên này!" Trong đám người lộ ra một lối đi nhỏ, Tiếu Nam lúc này mới phát hiện Lê Trà Trà đang gắp thú bông, động tác thuần thục, thành thạo gắp một quả dưa hấu bằng bông.
Một cô gái lớn lên thanh thanh tú tú ở bên cạnh ôm lấy dưa hấu bằng bông, cao hứng nói: "Thật sự cảm ơn cậu!"
Lê Trà Trà nói: "Đừng khách sáo, người cuối cùng rồi, không gắp nữa."
Lúc này Tiếu Nam mới phát hiện người xung quanh Lê Trà Trà đều ôm một con thú bông, còn có một cô gái thò qua hỏi phương thức liên lạc của Lê Trà Trà: "Lần sau cùng nhau xem phim có được không? Tớ mời cậu xem phim, cậu giúp tớ gắp thú."
Lê Trà Trà nói: "Nếu chúng ta có duyên gặp lại thì tớ sẽ giúp cậu gắp thú bông."
Lời nói của cô uyển chuyển cự tuyệt rất rõ ràng.
Bất quá cô lớn lên xinh đẹp, lúc nói chuyện cũng là một bộ dáng hiền hòa, mang theo vài phần xa cách, như vậy cũng không khiến người khác phản cảm. Cô gái kia nghe xong cũng chỉ đành từ bỏ. Dần dần, những người xung quanh tản đi, Tiếu Nam hỏi: "Cô giúp người ta gắp thú?"
Lê Trà Trà nói: "Mấy cô ấy nhìn thấy em gắp được một con liền mời em giúp, một con là hai tệ, các cô ấy đưa cho em 10 tệ, trong chốc lát em liền kiếm được 80 tệ liền."
Tiếu Nam bỗng nhớ tới ngày đó Lê Trà Trà uống say, nói với anh: "Em rất nghèo, nợ rất nhiều tiền... Văn Hương và Lê Bách..."
Anh thu mi.
Đột nhiên, trước mắt anh xuất hiện một con thú bông lông vàng óng, tập trung nhìn thì phát hiện đó là con chuột lông vàng.
Lê Trà Trà nói: "Cho anh này, em gắp đó, coi như cảm ơn anh mời em xem phim với ăn bỏng uống Coca." Dừng một lát, lại giải thích: "Ban nãy em thấy đôi tình nhân kia gắp thú, nhìn sang cũng thấy anh đang nhìn họ, em nghĩ là anh cũng thích nó ~ Em lợi hại lắm đấy, gắp một lần liền được rồi này."
Sắc mặt Tiếu Nam phức tạp, hỏi: "Ban nãy là cô nhìn họ gắp thú?"
Lê Trà Trà nói như đương nhiên: "Đúng vậy."
Tiếu Nam không hé răng.
Lê Trà Trà lại hỏi: "Học trưởng, ban nãy anh đi đâu thế?"
Tiếu Nam bất động thanh sắc đem cái túi màu hồng nhạt giấu ra sau lưng, nói: "WC." Tiếp theo, thừa lúc Lê Trà Trà không chú ý liền thô bạo đem cái túi chứa khuyên tai cuộn thành một khối nhỏ, nhét vào túi quần.
Lê Trà Trà thấy Tiếu Nam không nhận gấu bông liền cho rằng anh không thích, cũng không nói thêm cái gì nữa, yên lặng thu về, ôm vào trong ngực.
"Chúng ta về trường?"
Tiếu Nam không có chút hứng thú nào: "... Ừ."
........
Thời điểm hai người rời khỏi rạp chiếu phim liền gặp được người quen, chính xác mà nói là người quen của Tiếu Nam. Bất quá Lê Trà Trà cũng có ấn tượng, ngày đó ở quán bar, chính nam sinh này đã quét mã QR kéo cô vào nhóm chat, gọi là Vương Càn.
Vương Càn đứng từ xa đã nhìn thấy Tiếu Nam, thẳng tới lúc tiến lại gần chào hỏi mới phát hiện bên cạnh lão đại nhà mình còn có một tiểu cô nương, lớn lên siêu đẹp thì không nói, trong ngực còn ôm một con Pikachu bằng bông đáng yêu. Tuy rằng hai người đi không gần nhau nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy hai người vừa mới hẹn hò từ trong rạp chiếu phim ra.
Vương Càn mừng muốn khóc: "Lão đại, rốt cuộc thì anh cũng yêu đương rồi! Rốt cuộc thì anh cũng thoat kiếp độc thân rồi! Em còn sợ anh phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại chứ! Chào chị dâu, em là Vương Càn, Vương trong Vương Bát, Càn trong Càn Khôn Đại Na Di..."
Đây là lần đầu tiên Lê Trà Trà nghe người khác tự giới thiệu nói mình là Vương Bát, khiếp sợ đến độ quên chuyện so đo cái xưng hô "chị dâu" của hắn.
Tiếu Nam cũng không giải thích, chỉ vào đầu: "Đầu nó có vấn đề."
Vương Càn quệt nước mắt nước mũi một phen: "Lúc trước đi theo lão đại đánh đông dẹp tây, đầu bị một cục gạch đập trúng, thiếu chút nữa xảy ra vấn đề, là lão đại cứu em, nếu không có lão đại, liền không có em của bây giờ. Chị dâu, chị chắc chắn phải cùng lão đại thanh minh tảo mộ cho em..."
Lê Trà Trà ho một tiếng, ngay sau đó cũng không biết là ngửi thấy cái gì, bỗng nhiên liền hắt xì hơi, lại hắt thêm năm, sáu cái. Cô sờ sờ vào trong túi, không thấy khăn giấy đâu, hậu tri hậu giác phát hiện mình đã dùng hết rồi.
Cô hít hít cái mũi.
Tiếu Nam hỏi: "Muốn khăn giấy?"
Lê Trà Trà gật đầu.
Tiếu Nam nói: "Tôi đi mua." Quay người liền đi đến trước quầy rạp chiếu phim.
Lúc này Vương Càn mới thở dài một tiếng, nói: "Chị dâu, em nói chị nghe, chị nhất định phải đối xử thật tốt với lão đại của bọn em đó. Đừng nhìn lão đại vẻ vang, trong nhà có tiền, lớn lên lại đẹp trai... Ôi đệt! Em đã nói là có gì đó không đúng mà! Lão đại thế mà lại đem râu cạo đi! Nhất định đây chính là sức mạnh của tình yêu! Chị dâu, chị quả thực quá vĩ đại! Hồi còn học cao trung, lão đại cũng không để râu, nhưng từ sau khi tốt nghiệp xong, rửa tay gác kiếm rồi liền lập tức hạ quy tắc sẽ không bao giờ động thủ đánh nhau nữa, sau đó lại bắt đầu để râu. Bọn em cũng không ai biết rõ nguyên nhân, nhưng lão đại là thật sự không dễ dàng gì, chị dâu, về sau chị nhất định phải thông cảm cho anh ấy nhiều hơn..."