Editor: Shmily - ------------------------
Chiều nay Lê Trà Trà còn có tiết, sau khi tạm biệt Lê Bách xong, cô liền trực tiếp chạy tới phòng học.
Bên ngoài vẫn còn đang mưa, lúc Lê Trà Trà tan học, mưa vẫn chưa dứt. Cô mở ô mà Lê Bách đưa cho mình ra, đi về phía canteen. Sau khi tới canteen, cô mới thu ô lại, tỉ mỉ rũ sạch nước, sau đó mới treo lên ở cánh tay.
Giờ đã là 5 rưỡi, người ở canteen tương đối nhiều, mỗi một cửa sổ phát đồ ăn đều xếp một hàng người rất dài.
Lê Trà Trà lấy điện thoại từ trong túi ra, muốn hỏi xem Cố Điềm muốn ăn cái gì không để cô tiện đường mang về luôn, thế nhưng lúc lấy điện thoại ra mới phát hiện máy bị sập nguồn. Bất quá thói quen của Cố Điềm cũng rất dễ đoán, chiều nay cô ấy không có tiết, khẳng định là vẫn ở trong phòng trùm chăn ngủ rồi.
Nghĩ như vậy, Lê Trà Trà liền đi lấy bữa tối của mình trước, sau đó lại đi sang một cửa sổ khác để xếp hàng.
Hôm nay cô đeo một cái balo rất to, lại thêm việc trên cánh tay còn khoác thêm một cái ô, tay trái lại cầm bữa tối. Bỗng nhiên, có bạn học bê đồ ăn đi vội qua bên người cô: "Nhờ chút nhờ chút ạ."
Cô định né sang bên cạnh, lại không cẩn thận mà đụng phải người khác.
Chỉ nghe thấy một tiếng "Ối" rồi "cạnh" một cái, bát canh đựng đầy nước canh rơi trên mặt đất, bắn tung ra sàn nhà.
Lê Trà Trà vội vàng nói: "Xin lỗi."
May mà bạn học này rất dễ tính, cũng nói: "Không sao không sao, dù sao canh này cũng không mất tiền, tôi đi lấy cái khác là được rồi."
Lê Trà Trà lại nói: "Để tôi dọn chỗ này, ngại quá."
Bạn học vừa đi, Lê Trà Trà liền nhìn xung quanh một lượt, lúc này nhà ăn rất nhiều người, đã sớm không còn chỗ trống nào nữa rồi. Cô không tìm được vị trí để đồ đành đem bữa tối tất cả cầm ở bên tay phải, chạy tới một góc canteen cầm chổi lau nhà tới.
Lúc quay lại, liền gặp Tiếu Nam.
Anh hơi nhíu mày, hỏi: "Bị làm sao?"
Lê Trà Trà ho nhẹ một tiếng, nói: "Không cẩn thận đụng vào người khác, làm đổ canh."
Anh liếc nhìn cô trên dưới một lần.
Lê Trà Trà vốn lớn lên nhỏ xinh, lúc này trên người còn khoác một kiện áo tây trang, y như trẻ con mặc áo người lớn.
"Không nhờ người khác giúp à?"
Lê Trà Trà nói: "Em tự làm được mà."
Tiếu Nam nói: "Được, cô có thể, làm đi."
Lê Trà Trà cứ cảm thấy lời này của Tiếu Nam có chút tức giận, giương mắt nhìn anh, nói: "Được, em làm cho mà xem." Nói xong liền đặt cây chổi xuống đất bắt đầu lau. Nhưng vừa mới lau qua được một cái, Tiếu Nam liền đoạt lại cây lau nhà trong tay cô, nói: "Được cái rắm, Lê Trà Trà, cô qua bên kia ngồi ăn cơm của cô đi."
Lê Trà Trà: "Hết chỗ rồi."
Tiếu Nam: "Có, tôi giữ."
Anh chỉ chỉ chỗ ngồi.
Lê Trà Trà "A" một tiếng, nhấc chân đi về phía cửa sổ bán cơm canteen, mới đi được vào bước, Tiếu Nam lại nói: "Cô đi đâu đấy?"
Lê Trà Trà: "Lấy cơm, trong tay em là bữa tối của Điềm Điềm."
Tiếu Nam lại nói: "Xách nhiều đồ như vậy thì làm sao lấy được cơm, đi qua bên kia ngồi đi, ăn cái gì?"
"Gà om sấu."
......
Lê Trà Trà xách đồ đi đến vị trí mà Tiếu Nam chỉ, để balo cùng bữa tối của Điềm Điềm ở một bên, lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiếu Nam đang xếp hàng chờ ở cửa sổ số 6. Có lẽ là nhận ra được cô đang nhìn mình, anh liền nhìn qua, lại lập tức quay đầu lại.
Không lâu sau, Tiếu Nam bê hai phần đồ ăn tới đây, đưa cho Lê Trà Trà một phần, sau đó liền vùi đầu ăn cơm.
Lê Trà Trà gọi anh một tiếng: "Hội trưởng."
Anh giương mắt, dừng động tác.
Lê Trà Trà hỏi: "Có phải em đã chọc cho anh không vui không?"
Tiếu Nam xụ mặt, hỏi: "Tại sao không trả lời tin nhắn của tôi?"
Lê Trà Trà nao nao, cúi đầu lấy điện thoại từ trong balo ra, quơ quơ trước mặt anh, nói: "Sập nguồn rồi, cũng quên mang theo sạc dự phòng." Dừng một lát, lại hỏi: "Anh nhắn cái gì cho em thế?"
Tiếu Nam: "Sinh hoạt hằng ngày."
Lê Trà Trà muốn hỏi Tiếu Nam xem vì sao anh lại gửi cho cô mấy cái sinh hoạt hằng ngày ấy làm gì, nhưng lời nói tới bên miệng, nhìn thấy anh liền không nói được thành lời, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "À."
Tiếu Nam đưa cho cô cái sạc dự phòng: "Sạc vào."
Lê Trà Trà cắm điện, bật nguồn, lúc này mới phát hiện Cố Điềm đã gọi cho cô mấy cuộc liền, còn gửi hơn chục tin nhắn WeChat, tất cả đều là [Trà Trà, sao cậu lại tắt máy?], [Trà Trà, cậu đi đâu vậy?], [Trà Trà, hội trưởng của cậu hỏi tớ cậu đi đâu kìa.], [Trà Trà, cậu đừng làm tớ sợ.],.. cùng với mấy tin nhắn linh tinh.
Lê Trà Trà trả lời Cố Điềm xong mới quay sang hỏi Tiếu Nam: "Anh hỏi Điềm Điềm em đang ở đâu sao?"
Tiếu Nam đang ăn đùi gà, nghe thấy vậy, động tác liền dừng lại, sau đó lại làm như không có việc gì gặp tiếp, nuốt xong miếng thịt trong miệng, ra vẻ bâng quơ nói: "Ừ, sợ cô bị lừa bán đi."
Lê Trà Trà "Xì" một tiếng, cười nói: "Ai có thể lừa được em chứ?"
Tiếu Nam: "Lừa cô bắt vào núi làm vợ đấy. Lê Trà Trà, cô nên đọc nhiều báo hơn đi, cái dáng vẻ này của cô thực quá dễ dàng bị mấy mẹ mìn nhìn trúng, chờ tới lúc cô thật sự bị bắt đi rồi thì muốn khóc cũng không kịp nữa đâu, đừng thiếu cảnh giác..."
Vừa nói, Tiếu Nam liền gửi cho Lê Trà Trà năm, sáu bài viết về việc đám buôn người bắt cóc các nữ sinh vào núi.
Lê Trà Trà click mở WeChat, nhìn nhìn, nuốt nước miếng: "Anh còn xem mấy cái tin này nữa cơ à? Thật sự cho rằng em bị lừa bán?"
Tiếu Nam: "Cô không thể không nghĩ tới cái khả năng này chứ."
Lê Trà Trà không có cách nào phản bác.
Tiếu Nam nghiêm túc dặn dò: "Lần sau phải mang sạc dự phòng đi, không liên lạc được với cô, tôi đi học cũng không tập trung được."
Lê Trà Trà không nghĩ tới Tiếu Nam sẽ nói ra mấy lời như vậy, hai tai hơi hơi nóng lên.
"Em... tối nay về em sẽ mua một cái."
Tiếu Nam: "Cái này cho cô."
Lê Trà Trà sửng sốt.
Tiếu Nam lại nói: "Cũ rồi, cũng không cần nữa."
Lê Trà Trà nhìn nhìn, sạc dự phòng trong tay là kiểu sạc dự phòng màu đen phổ biến, 20000 mAh, nhìn kiểu gì cũng không giống như đã cũ. Lê Trà Trà cứ cảm thấy xấu hổ khi cầm đồ của Tiếu Nam, đang muốn từ chối thì không biết Tiếu Nam từ đâu lấy ra mấy cái hình dán, bóc lấy một cái hình Pikachu dán lên trên
cái sạc.
"Cô không cần tôi liền đem con Pikachu này vứt đi."
Lê Trà Trà vạn vạn không nghĩ tới Tiếu Nam còn có loại thao tác uy hiếp này, sợ ngây người.
Tiếu Nam: "Cho nên, có cần hay không?"
Lê Trà Trà: "... Cần."
Tiếu Nam: "Ừ."
......
Sau khi ăn cơm tối xong, bên ngoài vẫn còn lất phất mấy hạt mưa.
Lê Trà Trà cúi đầu nhìn, thấy cái ô dài mà Lê Bách đưa cho có dính chút nước canh ban nãy, liền lấy khăn ướt trong balo ra tỉ mỉ lau một lần. Tiếu Nam nhìn thấy bộ dáng cẩn thận này của cô, không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần cái ô cán dài này.
Anh đối với cái ô cán dài này không có ấn tượng gì.
Tiếu Nam biết Lê Trà Trà có hai cái ô, một cái màu đen nhỏ nhắn nhẹ nhàng, mặt trong của cô có một đóa hoa màu đỏ, lúc trời nắng quá gắt, cô sẽ đem theo cái ô này. Còn một cái ô đen khác thì bên trên có một bông hoa nhỏ, lúc trời mưa cô sẽ dùng cái này. Cả hai cái đều là dạng gấp. Mà cái trong tay cô lúc này lại là cái bật mở cán dài, màu lục đậm.
Anh hỏi: "Mua ô mới?"
Lê Trà Trà nhẹ cười một cái, nói: "Không phải, cái này của ba ba em."
Nghe được hai chữ "ba ba", Tiếu Nam mất một lúc mới phản ứng được đây là ô của Lê Bách, hỏi: "Cả ngày nay cô đi với ba ba cô?"
Lê Trà Trà nhẹ giọng nói: "Ừ, cha mẹ em mới tới thành phố A, em theo họ ăn một bữa cơm, sau đó ba ba đưa em về trường." Cô nói xong liền nhớ tới cuộc điện thoại ngày đó của Văn Hương, bà luôn miệng nhắc tới quan hệ của mình với Tiếu gia.
Cô giương mắt nhìn Tiếu Nam, thanh âm càng ngày càng nhỏ, một lúc sau, bỗng nhiên chuyển đề tài, nói: "Cảm ơn anh vì cái sạc."
..........
Ngay lúc này, một bóng người yểu điệu xuất hiện trước mắt hai người.
Lê Trà Trà nhìn qua, cảm thấy có chút quen mắt, liền hỏi: "Cô là?"
Cô gái liếc nhìn Lê Trà Trà, lại nhìn sang Tiếu Nam, thần sắc có hơi phức tạp, lại có một chút gì đó không cam lòng, cắn cắn môi, nói: "Vương Ngữ Yên."
Lê Trà Trà vừa nghe thấy cái tên này liền nhớ ra.
..... Khó trách cô cảm thấy quen mắt, Điềm Điềm ngày nào cũng nhắc tới "Vương xinh đẹp" này bên tai cô mà.
Nhìn cô ta có bộ dáng đằng đằng sát khí, Lê Trà Trà vẫn lễ phép hỏi: "Có việc gì sao?"
Hôm nay Vương Ngữ Yên muốn tới đây chất vấn Lê Trà Trà.
Cô ta hoài nghi số phiếu kia của cô, nhưng mà lại không có chứng cứ. Vương Ngữ Yên chú ý tới số phiếu kia cả một ngày, 2h chiều nay đổi mới một cái, số phiếu của Lê Trà Trà đã nhiều thêm 1000, hiện tại đã rất nhanh cán mốc 20000. Trường học mới có 20500* người, cô ta mới có hơn 8000 phiếu, thế mà Lê Trà Trà lại nhiều hơn cô ta gấp đôi?
*Chỗ này hình như chương trước mình dịch là 25000 người. Mà mình lại không nhớ nó là chương nào, bạn nào biết chỉ mình với nhé!! QAQ
Nguyên bản là cô ta muốn tới đây nói cho Lê Trà Trà biết, làm người không cần quá kiêu ngạo.
Thế nhưng bây giờ bên người Lê Trà Trà lại có Tiếu Nam đang dùng ánh mắt lạnh buốt nhìn cô ta, làm cho lời cô ta nói sắp tới bên miệng rồi lại cưỡng ép nuốt trở về.
Vương Ngữ Yên càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, thân là hoa hậu giảng đường một năm qua, vì muốn năm nay tiếp tục được bầu chọn mà cô ta đều phải duy trì hình tượng suốt cả một năm, vốn nghĩ cái danh này sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay, thế nhưng không nghĩ tới giữa đường lại xuất hiện một Lê Trà Trà, mà cái khiến người ta không cam lòng chính là vừa tới gần liền nhận ra làn da của cô con mẹ nó đúng là quá trắng, đến cái lỗ chân lông cũng không tìm ra.
Cô ta hít sâu một hơi, lấy hết can đảm, nói: "Trường học chúng ta đều yêu cầu việc tuyển chọn hoa hậu giảng đường này phải công bằng công chính, nếu có bất luận hành vi gian lận phiếu ảo..."
Còn chưa có nói xong, Lê Trà Trà đã đánh gãy lời nói của cô ta: "Học tỷ, em đối với hoa hậu giảng đường không có hứng thú."
Vương Ngữ Yên sửng sốt.
Lê Trà Trà lại nói: "Em có thể đăng một bài viết chủ động yêu cầu rời khỏi vị trí ứng cử làm hoa hậu giảng đường, hiện tại cũng có thể." Vừa nói, cô vừa lấy điện thoại mở diễn đàn trường học ra, trước mặt Vương Ngữ Yên soạn một bài viết.
Rất nhanh liền soạn xong một bài, không đến ba phút liền đem nó đăng trên diễn đàn.
Vương Ngữ Yên há mồm, không nghĩ tới Lê Trà Trà lại dứt khoát như vậy, trong thoáng chốc lại có chút không biết phải làm sao. Chờ Vương Ngữ Yên rời đi, Lê Trà Trà lại click mở khi bình chọn, cô nhìn số phiếu rõ ràng có chút cao của mình, đầu lông mày hơi hơi nhăn lại.
Tiếu Nam hỏi: "Tiếc hả?"
Lê Trà Trà nói: "Không phải." Một lát sau, cô mới chậm rãi nói tiếp: "Em cũng cảm thấy số phiếu này quá kỳ quái, nó rõ ràng là quá cao rồi, em không giống như Vương Ngữ Yên hoạt động sôi nổi như vậy trong trường học, chỉ dựa vào gương mặt này cùng quan hệ với bạn học trong khoa quản lý doanh nghiệp thôi thì cũng không có khả năng kéo được số phiếu cao đến thế..."
Tiếu Nam đột nhiên nói: "Cô so với Vương Ngữ Yên xinh đẹp hơn."
Lê Trà Trà nghiêng đầu, đối diện với tầm mắt của Tiếu Nam, anh nói rất nghiêm túc, nghe thấy thế, trong lòng cô có chút ngứa.
Cô ho nhẹ một tiếng, dời tầm mắt đi.
Lúc này, Tiếu Nam lại nói: "Bất quá nếu như cô phiền lòng thì tôi có thể giúp cô đem số phiếu trở về con số 0."
Cô kinh ngạc hỏi: "Làm được à?"
Tiếu Nam: "Con trai ngành khoa học và công nghệ không ai là không làm được."
"Thật sao?"
Tiếu Nam: "Hội trưởng của cô cũng không hứa những chuyện mình không làm được."