Editor: Shmily - ----------------------
Ngày thường Lê Trà Trà đều bận rộn học tập, trừ học ra thì cô còn phải tham gia thi nên cơ hồ không thể đi xem triển lãm như thế này, hoạt động bên ngoài cũng ít đến đáng thương. Trong ấn tượng của cô, lần cuối cô tham gia cái có liên quan đến sinh vật viển là vào lúc học tiểu học, nhà trường tổ chức tham gia cho đi. Bất quá lúc đó vẫn còn nhỏ, hiện tại cô cũng đã không còn ấn tượng gì nữa.
Sinh vật biển muôn hình muôn vẻ bên trong những chiếc bình pha lê, những con sứa sáng sáng, những con sao biển bé bé xinh xinh, cùng với rất nhiều loại cá mà cô chưa từng thấy qua bao giờ. Có một số lớn lên rất xấu, vừa nhìn liền cảm thấy sợ hãi, thế nhưng khi được Tiếu Nam giải thích, cô cũng không biết có phải mình có phải dễ tính hơn không mà cảm thấy mấy con cá xấu đến điên đảo kia lại có chút đáng yêu.
Chờ tới lúc xem hết tất cả sinh vật biển trong triển lãm đã là chuyện của một tiếng rưỡi sau, mà những thành viên khác trong nhóm vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả.
Lê Trà Trà nhắn một tin hỏi trong nhóm WeChat.
Cô ngẩng đầu nói với Tiếu Nam: "Bên Kỳ ca còn hai mươi phút nữa, Đàm Minh với Điềm Điềm nói là đang ngồi ở quán cafe bên ngoài." Cô dừng một chút, nhìn thấy tầm mắt Tiếu Nam dừng ở cách đó không xa, cũng theo đó mà nhìn lại.
Bên ngoài khu triển lãm có một cái rạp nhỏ, bên trong bán rất nhiều thứ có liên qua tới sinh vật biển, ví dụ như notebook in hình cá mập, bút bi có hình con sứa, băng đô in hình con sao biển,... Ước chừng là do đã 12h trưa nên lúc này trong đó cũng chỉ có bốn, năm người.
Tiếu Nam hỏi: "Muốn đi xem không?"
Lê Trà Trà có chút kinh ngạc là Tiếu Nam sẽ cảm thấy hứng thú đối với mấy thứ này, liền nói: "Có ạ."
Hai người đi vào cái rạp nhỏ.
Lê Trà Trà vốn muốn quan sát xem Tiếu Nam cảm thấy hứng thú với cái gì ở bên trong này, thế nhưng sau khi đến gần liền bị đủ loại thứ bên trong hấp dẫn. Cái triển lãm này làm cũng thật dụng tâm, tất cả đều được chế tác rất hoàn mỹ, những sinh vật biển in trên đó đều được làm thành phiên bản chibi, đến cá mập hung mãnh cũng đáng yêu mở to mắt manh manh làm nũng, bên cạnh còn có cái bút bi sau khi ấn xuống liền phát ra tiếng kêu mô phỏng với tiếng kêu của con cá mập. Còn có bút hình sứa, ấn một cái liền đổi màu.
Cô nhịn không được nói: "Đáng yêu quá."
Tiếu Nam hỏi: "Cái nào?"
Lê Trà Trà: "Cái nào cũng đáng yêu."
Tiếu Nam im lặng một lát, hỏi: "Nhiều thứ như vậy, em dùng hết sao?"
Lê Trà Trà phản ứng lại, nói: "Em khen nó đáng yêu không có nghĩa là sẽ mua nó, có một số thứ chỉ nên thưởng thức là được rồi, không nhất định phải có được."
Tiếu Nam "Ồ" một tiếng.
Sau khi Lê Trà Trà dạo một vòng, anh lại hỏi: "Có cái nào sau khi em khen đang yêu mà muốn mua không?"
Lê Trà Trà hỏi: "Trong chỗ này sao?"
"Ừ."
Lê Trà Trà nhìn một vòng, nói: "Thật ra em không thiếu bút, trong KTX của em có mười mấy hộp liền, vở cũng có rất nhiều... Nếu nhất định phải mua một cái thì em sẽ mua băng đô. Băng đô* trong phòng tắm của em vừa lúc hỏng rồi."
*Cái dùng khi rửa mặt, tẩy trang ấy, chắc các bạn nữ không ai là không biết đâu nhỉ?
Nói đến chỗ này, lê Trà Trà lại nói: "Mua một cái cũng được."
Cô cúi đầu chọn băng đô, lúc chọn có chút khó khăn, cái nào trông cũng đáng yêu, có rất nhiều hình sinh vật biển, có cá mập, có bạch tuộc, sao biển, còn có cả sứa nữa.
Lê Trà Trà cảm thấy sứa với sao biển đều rất đáng yêu, thời điểm đang do dự xem nên mua cái nào thì bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một nhà ba người, một đôi vợ chồng dắt theo một bé gái.
Bé gái chỉ vào cô: "Mẹ, con muốn mua cái này, muốn sao biển bảo bảo!"
Mẹ bé gái không vui nói: "Sao cái gì con cũng muốn thế? Trong nhà có đầy mấy thứ này, toàn là của con còn gì, chồng, anh cũng mặc kệ con bé đi, đừng dung túng nó nữa. Lần trước mới mua búp bê Barbie hết 200 ệ chứ ít gì, đủ cho chúng ta chi tiêu cả một ngày. Còn lần này nữa, nhỏ như vậy thì xem triển làm cái gì? Trường học đúng là ăn no rửng mỡ mà, một nhà ba người chúng ta, vé vào cửa cũng rất đắt có biết không? Ở cửa chụp một cái ảnh không được sao, sao cứ phải đi vào làm gì? Ở bên trong cũng đâu có khác gì ở trong video? Hai người
cũng không biết gì cả..."
Mẹ bé gái cầm lấy băng đô, lại nhìn giá cả, trợn trắng mắt nói: "20 tệ một cái? Sao không đi cướp luôn đi? Loại băng đô chất liệu kém này, ở vỉa hè bán 1 tệ một cái, 20 tệ có thể mua được cả đống. Nếu cái nhà này để cho các người quản lý, một nhà ba người chúng ta thể nào cũng sớm đi ăn xin, ngủ ngoài đầu đường cho coi!"
Nói xong liền xoay đầu bé gái lại.
"Đừng nhìn nữa, đi, về thôi, con mới bao lớn chứ, dùng thứ kia làm gì, con hiểu được kiếm tiền vất vả như thế nào không? Con biết sinh hoạt phí một năm của con bao nhiêu tiền không? Chờ tới lúc con tự mình kiếm được tiền thì hẵng tự mình mua, hiện tại không được. Đi! Không xem nữa."
Người chồng như muốn nói gì đó, thế nhưng dưới cười quyền của vợ mình vẫn là yên lặng ngậm miệng lại.
Một nhà ba người dần dần đi xa.
Lê Trà Trà nắm lấy băng đô trong tay, hơi hơi xiết chặt.
Bất chợt, Tiếu Nam lại cầm một cái băng đô hình sao biển, nhanh chóng tính tiền, đuổi theo một nhà ba người kia, đem băng đô sao biển đưa cho bé gái, nói: "Mọi người là vị khách thứ 199 của tiệm, 199 là con số may mắn của chúng tôi, có thể tặng mọi người một cái băng đô."
Anh nhét vào trong tay bé gái, cũng không quay đầu, rời khỏi đó.
Lê Trà Trà có chút giật mình.
Lúc này, Tiếu Nam đã trở lại.
Cô hỏi: "Anh cho em ấy?"
Tiếu Nam đáp một tiếng, lại không dấu vết nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Có đôi khi đồ mà mình muốn, tốt nhất không nên trông cậy vào người khác sẽ mua cho mình, bằng không sẽ chỉ biến thất vọng một lần lại một lần mà thôi. Ví như bé gái ban nãy, trông cậy vào cha mẹ sẽ mua cho mình một cái băng đô, kết quả là nhận được thất vọng đi về, vậy thì không bằng tự dựa vào chính mình, về sau có thể để dành tiền tiêu vặt để mua. Tuổi em ấy còn nhỏ, không hiểu đạo lý này, về sau có lẽ sẽ hiểu ra. Hơn nữa..."
Anh dừng một chút, lại nói: "Người có thể mua băng đô cho em ấy không phải chỉ có một mình cha mẹ. Về sau em ấy sẽ có bạn bè, có đối tượng, sẽ có những người xa lạ ấm áp khác, có lẽ bọn họ không có cùng quan hệ huyết thống, thế nhưng cô bé vẫn sẽ nhận được những thứ mình muốn. Không có được thứ đó, đổi một góc độ, một phương thức khác, vẫn có thể tự mình thỏa mãn."
Nói xong, anh duỗi tay xoa đầu Lê Trà Trà.
"Gọi tôi một tiếng ba ba, ba ba liền mua cho con một cái băng đô."
Lê Trà Trà vốn là đang nghe đến nghiêm túc, ngay khi anh vừa chuyển liền nhịn không được cười, nói: "Anh thật sự muốn làm ba ba em sao?"
Tiếu Nam: "Gọi ca ca cũng được."
Lê Trà Trà cười: "Không được, em có thể tự mình mua, mới không có anh mua đâu. Em lại không phải không có tiền, thầy phụ đạo của bọn em nói kỳ này xem nhất định sẽ có học bổng..."
Tiếu Nam cầm tám cái băng đô đi tính tiền.
Lúc này, Kỳ Hinh với Trương Đông cũng xem xong triển lãm, sau khi ra khỏi cửa liền gặp phải hai người.
Tiếu Nam vẫy Trương Đông lại đây.
Trương Đông tung ta tung tăng chạy tới, vừa mới đứng yên, đầu đã bị đội cho một cái băng đô hình cá mập. Kỳ Hinh đi tới, Tiếu Nam liền đưa năm cái băng đô cho cô ấy: "Phúc lợi hoạt động của club, mỗi người hai cái, cầm đi phát đi."
Nói xong liền đem băng đô sao biển cùng băng đô sứa đưa cho Lê Trà Trà.
"Cầm lấy."
Tiếu Nam nói như vậy, Lê Trà Trà cũng không tiện từ chối, cô cầm băng đô hình sứa, đội ở trên mũ lưỡi trai, thấy xung quanh không có ai liền tháo khẩu trang với kính râm xuống, ngẩng cổ hỏi Tiếu Nam: "Có xinh không?"
Tiếu Nam liếc mắt, ngữ khí rất bình tĩnh: "Không tệ."
Trương Đông: "Lão đại, em thì sao?"
"Không tệ."
Trương Đông:... Lão đại, anh còn chưa liếc nhìn em lấy một cái mà!
Trương Đông ai oán, còn chưa nói ra miệng liền thấy tầm mắt lão đại nhà mình dừng ở trên người Trà Trà sư muội.
Chậm chạp, dịch một chút, dịch một chút thu lại...
Trương Đông ngậm miệng.
.... Được rồi, cẩu độc thân thì không có tư cách mở miệng.