Editor: Shmily - ------------------------
Thời tiết hôm nay của thành phố A không được tốt, gần 8h sáng rồi mà sắc trời vẫn xám xịt, không thấy ánh mặt trời đâu.
Tiếu lão gia tử thích thanh tĩnh, không cần náo nhiệt với phồng hoa làm gì. Nhà cũ của Tiếu gia tọa lạc ở giao lộ giữa thành phố A và thành phố D, chiếm diện tích rất lớn. Trước kia vào thời Minh Thanh có một vị Vương gia muốn tới đây tránh nóng cho nên xung quanh chỗ này có rất nhiều ngọn núi giả và hồ sen vây quanh, xuân hạ thu đông đều như vậy.
Tiếu Nam là sinh ra ở chỗ này, thẳng đến khi anh sáu tuổi, cha Tiếu mới mua bất động sản ở bên ngoài, mang theo Chân Bảo nữ sĩ cùng Tiếu Nam dọn qua đó.
Lão gia tử quyết định 8h sẽ cùng nhau ăn sáng, con cháu trong nhà cũng không ai dám tới trễ. Một nhà Tiếu Nam tới trước 10 phút, nhưng lúc vào sảnh thì đã nghe thấy tiếng nói náo nhiệt ở bên trong, nhà bọn họ hiển nhiên là tới trễ nhất.
"Chú ba, cô ba, năm mới vui vẻ."
Tiếu Nam Phong đi tới, mỉm cười chào hỏi trưởng bối.
Chân Bảo nữ sĩ cười: "Nam Phong đó hả, lâu rồi không gặp, con so với trên ti vi gầy quá, gần đây bận lắm sao?"
Tiếu Nam Phong cười khổ một tiếng: "Cô ba cũng đừng nói con vậy, những cái tin tức trên mạng kia, chẳng có mấy cái là thật đâu ạ."
Tiếu Nam nhàn nhạt nói: "Chẳng có mấy cái là thật thì chính là có cái là thật."
Tiếu Nam Phong trừng Tiếu Nam một cái: "Em trai, tết nhất rồi, không châm chọc anh vài câu thì chú chết hả?"
Tiếu Nam hờ hững nói: "Ngũ ca năm mới vui vẻ."
Tiếu Nam Phong kéo anh tới một bên: "Anh vừa sợ chú không tới, lại vừa sợ chú tới." Ngũ ca xoa xoa tay, nói: "Chú tới, tâm tình ông nội sẽ không tốt. Mà chú không tới, tâm tình ông cũng sẽ chẳng vui vẻ gì, tính tình lão nhân gia thật khó hầu hạ."
Tiếu Nam không để bụng: "Dù em có tới hay không, lão gia tử cũng sẽ tức giận thôi."
Tiếu Nam Phong thở dài: "Chú ấy, nói không chừng kiếp trước giết cả nhà ông nội..."
Tiếu Nam nghe vậy, liếc mắt nhìn ngũ ca nhà mình, nói: "Câu này mà để lão gia tử nghe được thì hôm nay anh sẽ là người đầu tiên bị tế lên."
Tiếu Nam Phong: "Không sao, anh là người tế đầu thì chú chính là người thứ hai thôi. Tam ca, tứ ca của chúng ta chắc chắn sẽ ở một bên nịnh nọt ông, nhân tiện vỗ tay chúc mừng..." Dừng một chút lại nói: "Đúng rồi, chú biết không? Cuối tuần trước ông nội đi bệnh viện, nói là làm kiểm tra sức khỏe định kì, một nhà bác cả kia đều khẩn trương vô cùng, mỗi ngày đem nào là trái cây đồ bổ tới nhà cũ thăm, anh nhìn thấy bọn họ bề ngoài là thăm, nhưng thực tế là tới tìm hiểu xem ông có bị bệnh gì hay không thì có..."
Anh ta chỉ vào tim, lại nói: "Tâm bọn họ đều dơ bẩn như nhau, chỉ quan tâm tới di chúc của ông mà thôi."
Tiếu Nam lãnh đạm "Ồ" một tiếng.
Tiếu Nam Phong: "Dù sao thì con thứ hai và thứ ba của ông nội cũng chỉ có chúng ta là con một, mọi người cũng chưa đem hai chúng ta ra làm đối thủ cạnh tranh. Mấy vị anh kia của chúng ta còn sợ cha mình đoạt mất gia sản, mà ông bác cả cũng thật thú vị, đại ca, nhị ca còn đem ông nội coi như là cha ruột của mình, suốt ngày đi sau làm tùy tùng, mỗi lần gia yến tới, nhìn bọn họ y như là đang diễn một vở tuồng kịch vậy."
Tiếu Nam nâng mí mắt, nhẹ nhàng liếc qua đám thân thích bên kia.
Sau khi một nhà ba người bọn anh tiến vào, người phản ứng duy nhất cũng chỉ có ngũ ca, những người còn lại, đến một ánh mắt cũng không thèm nhìn.
Anh kéo kéo khóe môi.
Ngũ ca thấy anh chẳng có hứng thú gì, tập mãi cũng thành thói quen, cũng không biết nhớ đến cái gì liền sán lại, mang theo vài phần bát quái hỏi: "Lần trước chú mang một tiểu cô nương tới phòng tổng thống của anh, là cô gái nhà ai đấy? Quen trong trường à? Anh nghe giám đốc khách sạn nói, cô gái đó vừa nhỏ vừa xinh, thấy chú bảo hộ như là bảo bối ở trong ngực. Em trai này, được nha, tán gái so với nhặt rác thú vị hơn nhiều. Bất quá chú ngàn vạn lần đừng yêu thích minh tinh, ông nội không thích đâu, cứ há mồm ra là chửi con hát (con điếm) này nọ..."
Tiếu Nam nói: "Chuyện của em, lão gia tử cũng không quản được."
Ngũ ca vỗ tay: "Quá hay, em trai, anh sẽ thưởng thức cái khí thế đối nghịch này của chú với ông nội."
.......
"Đối nghịch với ai?"
Bỗng nhiên, một thanh âm già nua vang lên.
Nét mặt Tiếu Nam Phong biến đổi, vừa quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Tiếu lão gia tử đang vô thanh vô tức đứng ở phía sau. Anh ta nhếch miệng liền cười hì hì nói chêm chọc cười: "Con với em trai đang nói chuyện linh tinh ấy mà, thuận miệng liền nhắc tới công ty khoa học kỹ thuật của nhà. Không phải nhà của em trai gần đây đưa ra thị trường loại người máy giúp việc mới sao, mà Tiếu Nam cũng học chuyên ngành về cái này. Con thấy công ty đó chính là bất nhập lưu, sau khi em trai tốt nghiệp xong mà mở công ty thì có thể đối nghịch lại rồi. Thành tích học tập của thằng bé rất ưu tú, chỉ số thông minh lại cao..."
Tiếu lão gia tử hừ lạnh một tiếng, nói: "Chỉ số thông minh của nó cao thì toàn đi dùng để chống đối với trưởng bối. Vào nhà 15 phút rồi mà không chào ai lấy một câu, lớn lên ngưu cao mã đại mà cả người toàn là thứ gì không đâu."
Chân Bảo nữ sĩ bất động thanh sắc đẩy đẩy chồng mình.
Cha Tiếu ho nhẹ một tiếng: "Cha, là con dạy con không tốt, sau khi trở về sẽ giáo dục lại nó."
Tiếu lão gia tử làm mưa làm gió trên thương trường nhiều năm, từ trước đến nay vẫn không bộc lộ ra hỉ nộ. Hiện giờ đã lớn tuổi rồi nhưng uy nghiêm năm đó vẫn không hề giảm một chút nào, ở trước mặt người nhà cũng hiếm khi lộ ra khuôn mặt ôn hòa, hiền từ. Ánh mắt vẩn đục lãnh đạm dừng ở trên người cha Tiếu, trầm giọng hỏi: "Nghe nói
nhà các anh mang theo một cô bé gái cùng ăn tết?"
Chân Bảo nữ sĩ nói: "Là bạn của nhà con ạ, cha mẹ con bé không ở đây, con thấy cô bé đáng thương nên đem về cùng ăn tết."
"Phải vậy không?"
Chân Bảo nữ sĩ: "Dạ phải ạ, đứa bé kia giỏi về nhiều mặt, còn học chung trường với A Nam nữa, thành tích rất ưu tú, làm người thiện lương ngoan ngoãn, rất khiến người khác yêu mến."
Tiếu lão gia tử không tiếp tục nhiều lời, bảo toàn gia đình đi vào ăn sáng.
........
Bàn ăn là bàn tròn, có thể chứa được 30 người, bên trên còn có cái bàn xoay, bày đủ loại đồ ăn Trung Quốc khác nhau. Tiếu lão gia tử có bệnh tiểu đường, đồ ăn đều là do bác sĩ cùng chuyên gia dinh dưỡng tỉ mỉ lên một thực đơn độc nhất vô nhị, chỉnh chỉnh tề tề đặt trước mặt ông.
Một nhà bác cả đem toàn bộ vị trí xung quanh Tiếu lão gia tử chiếm hết, hỏi han ân cần, rất là hiếu thuận.
Đại ca Tiếu gia thường biết nịnh nọt đúng chỗ của Tiếu lão gia tử, mặc dù ông không tỏ vẻ gì nhiều, thế nhưng cũng không như đối với Tiếu Nam, vừa mở miệng liền mắng liền chửi. Một nhà Tiếu Nam cùng nhà bác hai ngồi ở một phía, cách lão gia tử khá xa, an an tĩnh tĩnh ăn bữa sáng.
Đối với việc Tiếu lão gia tử mắng chửi mình, Tiếu Nam cũng không có bất cứ cảm giác gì, tùy tiện uống sữa đậu nành, gặm bánh quẩy, lâu lâu còn nhét vào mồm mấy cái bánh bao thịt.
Một lát sau, di động của Tiếu Nam rung lên, là tin nhắn WeChat.
Anh liếc qua, là Đàm Minh. Cũng không nhìn nhiều nữa, tiếp tục ăn bữa sáng.
Lại một lát sau, di động một lần nữa rung lên, cũng vẫn là tin nhắn. Dư quang nơi khóe mắt anh nhìn thấy hai chữ "Trà Trà", nhất thời buông đũa, mở di động. Lê Trà Trà hỏi anh là bao giờ về.
Tiếu Nam trả lời lại một câu ~ [5 rưỡi chiều lão gia tử mới ăn cơm, ăn xong chắc cũng phải 7 giờ. Trước sau 8h sẽ về tới nhà.]
Lê Trà Trà đáp lại ~ [Ừm ừm.]
Lúc này, Tiếu Nam mới thuận tiện đi nhìn tin nhắn của Đàm Minh.
Đàm Minh: [Nam ca, em suy nghĩ cả một đêm, rốt cuộc vẫn quyết định nói cho anh biết. Đêm qua bạn gái em nói cho em một chuyện, có quan hệ với Trà Trà sư muội, nhưng cô ấy không nói kĩ lắm, chỉ thần thần bí bí nói với em là bảo anh mấy ngày nay chú ý tới cảm xúc của Trà Trà nhiều một chút.]
Thấy hai chữ "cảm xúc", thần sắc Tiếu Nam đột biến, lại hỏi Đàm Minh vài câu, chỉ tiếc là Đàm Minh cũng không đào ra được tin tức gì từ trong miệng của Cố Điềm.
Tiểu Nam cẩn thận nghĩ lại, tức khắc cảm thấy sáng nay thần sắc Lê Trà Trà có chút kỳ quái, né tránh, còn mang theo vài phần mất tự nhiên, cùng với trước đây không giống nhau cho lắm. Anh nhắn tin WeChat cho cô, hỏi: [Em đang làm gì?]
Lê Trà Trà qua 20 phút sau mới nhắn lại: [Ngủ.]
Tiếu Nam nheo mắt lại.
... Không đúng, sáng nay tinh thần cô còn sáng láng như vậy, nhìn thế nào cũng không giống như sẽ ngủ vào lúc này.
Tiếu Nam càng nghĩ càng lo lắng, trong chớp mắt liền cảm thấy bản thân không nên để Lê Trà Trà ở lại một mình trong nhà. Rốt cuộc thì hôm qua cô mới sinh nhật 18 tuổi. Anh còn cẩn thận quan sát, biết được cha mẹ cô căn bản không hề gọi một cuộc điện thoại nào, chỉ ở trên weibo giả mù sa mưa đăng bài chúc mừng sinh nhật mà thôi, hôm nay để cô một mình ở nhà như vậy, nhỡ đâu xúc cảnh sinh tình*...
*Xúc động làm ra chuyện gì đó.
Tiếu Nam Phong thò đầu qua, mắt nhìn WeChat, nói: "Bao giờ anh về? Về..." Dừng một chút, như nghĩ tới cái gì, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ cô bé ngoan ngoãn thiện lương trong miệng cô ba chính là bạn gái chú?"
Giọng nói Tiếu Nam Phong cố tình đè thấp xuống: "Được nha, năm mới đã đem được bạn gái về nhà rồi, hiện tại lòng nóng như lửa đốt muốn chạy về đúng không?"
Tiếu Nam khó có được khi không phủ nhận anh ta.
Tiếu Nam Phong: "Gọi anh một tiếng anh trai, anh giúp chú."
Tiếu Nam nửa điểm do dự cũng không có: "Anh trai."
Tiếu Nam Phong: "Lần sau mà ông nội tức giận về mấy cái tin tức hoa hoa trên mạng kia của anh, chú phải thay anh chịu mắng."
Tiếu Nam: "Thành giao."
Ngũ ca lập tức ôm bụng kêu to: "A, bệnh đau bao tử của anh lại tái phát rồi! Đau! Đau! Đau! Em trai, nhanh nhanh, cõng anh lên xe đi bệnh viện đi."
Tiếu Nam: "Anh, anh lên đi, em cõng anh."
Tiếu Nam Phong quay lại, hơi thở mong manh nói: "Ông nội, con khám bệnh xong sẽ trở về bồi ông ăn tết."
Tiếu Nam nhanh chóng cõng Tiếu Nam Phong đi về phía cửa.
Chờ tới khi lên xe, Tiếu Nam mới mặt không biểu tình nói: "Diễn như đúng rồi, đau dạ dày mà anh lại đi che bụng dưới là có ý gì?"
Tiếu Nam Phong chỉnh cái ghế xuống thấp, đổi một tư thế thoải mái xong mới lười biếng nói: "Ông nội có hỏa nhãn kim tinh, sao có thể không biết là anh diễn kịch chứ? Anh đây diễn một vở kịch, chú lại là bạn diễn, bây giờ tạm thời thành công, sau đó trở về, ai bị đánh bị mắng thì nói sau đi. Nhìn sắc mặt nịnh nọt của người nhà bác cả, anh cũng chẳng thấy thoải mái gì, còn không bằng trở về ôm tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, ở ngã tư đường phía trước để anh xuống, còn chú đi về ôm ôn hương nhuyễn ngọc của chú đi. Nếu lão gia tử bên kia gọi anh trở về mắng một trận thì anh sẽ gọi chú, chú phải tới tiếp ứng nghe chưa. Tình nghĩa anh em, có bị mắng cũng phải cùng nhau gánh!"
Tiếu Nam cũng rất nghĩa khí: "Biết rồi."
- -----------
Shmily: Cười chết với hai anh em nhà này!!