Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn

Chương 25: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Snowflake HD

Trong nhà Dương Bách Gia không tìm thấy manh mối nào có ích, đồ vật không nhiều, nhà cửa lại không lớn, một cái giường cái bàn, có bảy tám thân cây chống đỡ, còn có một cái chén sứ lớn, trừ những cái đó ra những thứ khác đều có dấu vết bị chuột gặm.

Tô Vân Khai đi với hai nha dịch vào bên trong, phát hiện trên mặt dính tro bụi, hắn phủi bụi xuống, nói với Dương Phú Qúy, “Làm phiền thôn trưởng cho ta biết ngày sinh tháng đẻ của Dương Bách Gia, còn có thời điểm song thân hắn qua đời, thời gian hắn mất tích, viết hết những chuyện này xuống, sau đó tới giao cho nha môn. Nếu như lâu quá không nhớ rõ, có thể hỏi những người khác trong thôn.”

Dương Phú Qúy liên tục đáp ứng, rồi nói, “Vừa nãy nghe vị cô nương này nói, Dương Bách Gia năm đó bị người ta giết chết rồi vứt ở rừng cây nhỏ bên kia sông? Chứ không phải đột tử chết?”

“Ừ.” Tô Vân Khai không nói nhiều, phân phó một nha dịch ở lại, đợi thôn trưởng viết xong những thứ kia thì cầm tới nha môn.

Rời khỏi Dương gia thôn, Minh Nguyệt nói với hắn mấy câu của Dương Thiên Lý. Tô Vân Khai nghe xong nói, “Xem ra phải điều tra tất cả những người mất tích năm đó của Dương gia thôn, có lẽ thật sự liên quan tới Dương Bách Gia, cho dù không liên quan, cũng nên điều tra thêm. Nhưng mà Dương Bách Gia là cô nhi, người trong thôn lại rất oán hận hắn, hắn mất tích không ai quan tâm. Nhưng vì sao những người mất tích năm đó biến mất, người trong thôn cũng chỉ đến báo án mà thôi, coi như từ bỏ rồi ư? Không thấy hồ sơ ghi lại có người xin nha môn đi tìm người.”

Minh Nguyệt nói, “Cái này thì huynh hỏi đúng người rồi.”

Tô Vân Khai cười nói, “Thế nào? Cô nương biết?”

“Vừa mới biết, lúc huynh
đi vào Hạ gia thôn, ta đã nói chuyện này với bọn người Triệu thúc.” Minh Nguyệt cười nói, “Huynh nói xem chúng ta chính là tâm tư tương thông đúng không?”

Tô Vân Khai cười cười, “Ừm.”

Minh Nguyệt nói tiếp, “Hai mươi mấy năm trước, quan viên tiếp quản nơi này là người xấu, không nói về việc áp bức dân chúng, đê điều trên thượng nguồn bị sụp đổ cũng không thèm xây dựng lại. Ruộng đồng hằng năm bị ngập lụt, dân chúng khổ không thể tả, không ít người ra ngoài chạy nạn. Cho nên khi đó ốc còn không mang nổi mình ốc, thỉnh thoảng cũng có mấy người mất tích không biết là chết đói nơi nào, hay là chạy trốn sang địa phương khác. Huống hồ nha môn chỉ biết vơ vét của cải nào có quan tâm mấy chuyện này, bởi vậy trong nhà có người mất tích, đi nha môn báo án, cũng không thấy kết quả.”

Tô Vân Khai thở dài, “Thì ra là vậy.”

“Bọn người Triệu thúc nói, trước đây bọn họ đã từng gặp vị quan thế này, về sau triều đình phái quan khác tới mặc dù không quá đáng hận, nhưng cũng chẳng tốt đẹp hơn bao nhiêu. Mãi đến khi vị đại nhân trước nhậm chức, cuộc sống mới khác đi. Nhưng không ngờ, còn chưa kết thúc nhiệm kì, đã đổi sang huynh. Huynh trẻ tuổi như vậy, bọn họ cho rằng huynh dùng thủ đoạn hèn hạ để chen chân, bước lên làm quan.”

Tô Vân Khai cười khổ, “Chẳng trách bọn họ luôn giữ khoảng cách với ta, nói chuyện rất có ý tứ.”

Minh Nguyệt cười cười an ủi hắn, “Đừng sợ, đều nói lâu ngày sẽ hiểu nhân tâm, nếu 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện