Vừa nói Vân Thư bèn đưa tay nhận lấy ly trà mà Chu Ngọc đang bưng, không may bất cẩn làm nghiêng ly trà trên tay Chu Ngọc, làm chiếc ly rớt xoảng xuống đất vỡ tan tành!
“Ây da, là do ta không cẩn thận để muội muội hoảng sợ rồi.”
Vân Thư vội vàng xin lỗi, lập tức quỳ trên đất nhặt mảnh vỡ lên.
Chu Ngọc nhìn thấy cũng lập tức nhặt những mảnh vỡ cùng nàng.
Không thể để Vân Thư giành làm người tốt một mình được không phải sao?
“Ối!” Chu Ngọc nhìn thấy vết thương nhỏ xíu trong tay, đột nhiên la lên. Nàng ta xưa nay rất sợ đau!
“Những việc này sai hạ nhân làm là được rồi, sao con lại cứ khăng khăng ngồi nhặt, để ta xem xem vết thương có nghiêm trọng không?” Ánh mắt Thái Phi sắc bén nhìn vết thương nhỏ trên tay Chu Ngọc, vô cùng đau lòng.
“Muội muội, để ta xem xem.” Vân Thư vô cùng lo lắng chạy qua, thấy Chu Ngọc bị thương nàng lập tức lấy ngón tay của Chu Ngọc ngậm vào trong miệng, phun máu trong miệng ra nàng lấy ra một miếng vải trắng trong lưng, cẩn thận băng bó vết thương cho nàng ta.
Đương nhiên miếng vải đó đã được xử lý đặc biệt.
Chưa có ai dám cả gan tính kế trước mặt Vân Thư nàng, đương nhiên nàng không thể cho qua như vậy!
Thái Phi thấy thế thì cho rằng tình cảm của bọn họ rất tốt, cũng không nghĩ ngợi gì nữa.
“Ghi nhớ đừng để vết thương nhỏ đụng nước, nếu bị nhiễm trùng thì sẽ để lại sẹo.” Vân Thư thật lòng nói.
Giả làm người tốt thì ai làm không được?
Có điều Chu Ngọc không có ý định bỏ qua cho Vân Thư, nàng ta nước mắt giàn dụa, bước đến bên cạnh Thái Phiuất ức nói: “Tuy chị dâu không cẩn thận làm đổ ly trà nhưng cũng do Ngọc nhi không tốt, mẫu phi người đừng trách tội chị dâu.”
Lời nói thật lay động lòng người, nhưng trong ngoài lại giống như muốn nhấn mạnh với Thái Phi rằng Vân Thư tay chân rất vụng về.
Thái Phi nhăn mày, đang chuẩn bị răn dạy Vân Thư vài câu thì Chu Ngọc bỗng nhiên cảm thấy mũi mình ngưa ngứa, hắt hơi một cái thật mạnh.
“Không sao chứ?” Thái Phi đứng dậy nhìn Chu Ngọc.
“Mẫu, mẫu phi, con… hắt xì!” lại hắt hơi một cái nữa.
Sau đó Chu Ngọc không ngừng hắt hơi, hơn nữa tiếng hắt hơi càng ngày càng lớn, càng khiến cho nàng ta mất mặt hơn.
Lớp trang điểm trên mặt nàng ta đều văng đi hết, chảy cả nước mắt nhưng vẫn không ngừng hắt hơi được.
“Mẫu, mẫu phi… hắt xì!”
Chu Ngọc đầy tủi thân dựa gần vào Thái Phi nhưng sắc mặt Vân Thư chợt biến, kéo Thái Phi đứng sau lưng mình, vẻ mặt nghiêm nghị: “Có lẽ Ngọc nhi bị cảm rồi, triệu chứng này rất giống với chứng bệnh hắt hơi đang hoành hành, sẽ truyền nhiễm đấy ạ!”
Câu nói này đã làm cho không khí cả căn phòng trở nên im lặng ngay lập tức.
“Hắt xì! Ngươi! Hắt xì!” Chu Ngọc trừng mắt nhìn Vân Thư, tiếc rằng nàng ta không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh nào.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Thái Phi hơi hoảng loạn nhìn Vân Thư.
“Người mắc chứng bệnh này sẽ hắt hơi liên tục ba ngày, không ăn uống được, sau ba ngày tự nhiên sẽ khỏi. Chỉ là, trong thời gian bị bệnh chú ý đừng để lây nhiễm, nếu không người bị nhiễm bệnh cũng sẽ hắt hơi ba ngày liên tục giống như vậy.” Vân Thư hơi ngần ngại giải thích với Thái Phi.
Nhưng chính sự ngần ngại của Vân Thư lại càng làm cho Thái Phi tin nàng hơn.
Hắt xì!
Bỗng nhiên một tì nữ sau lưng Chu Ngọc cũng bắt đầu hắt hơi không ngừng.
Thái Phi cuống cuồng cả lên, quả quyết dứt khoát ra lệnh: “Người đâu, đưa Chu Ngọc tiểu thư về biệt viện, trong nửa tháng không được phép ra ngoài. Không ai được tiết lộ việc này.”
Tuy hoảng loạn nhưng Thái Phi vẫn giữ được sự bình tĩnh vốn có.
Chuyện bệnh cảm mạo hoành hành ở kinh thành không phải là chuyện nhỏ, nếu như để hoàng thượng biết được thì cả Phủ Dực Vương có thể sẽ bị cách ly.
Không chỉ Phủ Dực Vương bị cách ly mà e là cục diện trong triều sẽ thay đổi nhanh chóng trong một thời gian ngắn.
Chu Ngọc phẫn hận trừng mắt nhìn Vân Thư, tiếc là ả không thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh nào cả.
Hắt xì!
Bọn người hầu lập tức tiến lên đưa Chu Ngọc ra ngoài, sắc mặt Thái Phi có chút khó chịu.
“Mẫu phi, xe ngựa đã được chuẩn bị xong rồi, nhi thần và Thư nhi xin vào cung trước.”
Chu Ngọc vừa bị đưa đi, Tư Đồ Thánh Dực cũng cáo từ Thái Phi, sau đó rất tự nhiên nắm tay Vân Thư sải
bước đi ra bên ngoài.
Trên xe ngựa, nét cười hiện rõ trên khuôn mặt Vân Thư, bất cứ ai nhìn thấy nàng cũng đều biết tâm trạng nàng đang cực kì tốt.
Tư Đồ Thánh Dực lắc đầu, đưa tay sờ nhẹ mái tóc đen như nhung của Vân Thư nói: “Nói xem, có phải do nàng làm không? ”
“Chàng không có chứng cứ, không thể đổ oan cho người tốt được.” Vân Thư chớp chớp mắt, quay mặt đi chỗ khác.
Xe ngựa cứ thế yên tĩnh hướng về hoàng cung.
Vân Thư vén một góc rèm xe ngựa nhìn ra đường xá bên ngoài, Tư Đồ Thánh Dực yên tĩnh ngồi đọc sách. Bầu không khí trong xe ngựa vô cùng hài hòa.
Bỗng nhiên Vân Thư quay đầu, nàng hơi tò mò xán lại gần Tư Đồ Thánh Dực, cười như không cười nói: “Lúc nãy có phải chàng đau lòng ta không?” Nàng vừa nói vừa chớp chớp đôi mắt đẹp câu hồn của mình.
Tư Đồ Thánh Dực ngẩn ngơ không biết phải làm sao chỉ cười cười không nói.
Nhưng mà Vân Thư cũng không chờ chàng trả lời, nàng chỉ đột nhiên vô tư muốn nói thì nói, muốn hỏi thì hỏi mà thôi.
Ngay lúc Vân Thư đang ngồi ngây người trên xe ngựa, chợt cảm thấy phía sau lưng có tiếng động.
Bỗng nhiên, hơi thở quen thuộc áp lên khuôn mặt nàng.
Tư Đồ Thánh Dực.
Vân Thư cảm nhận được hơi thở của người đó nên mới tựa đầu vào lòng chàng. Tuy nàng không biết vì sao Tư Đồ Thánh Dực lại đột nhiên ôm mình nhưng nàng biết mình không bài xích cái ôm của người này.
“Bé con, trở thành vương phi của ta là điều không hề dễ dàng, nàng đã chuẩn bị tâm lý chưa?” Giọng nói trầm thấp, nếu nghe kĩ còn có thể thấy được sự lo lắng trong đó.
Chàng đang lo lắng điều gì, Tư Đồ Thánh Dực?
Nàng không trả lời.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên: “Khi tiên hoàng còn tại thế, trong triều có nhiều người ủng hộ ta lên ngôi, nhưng ta tuổi nhỏ lại không có hứng thú với ngôi vua nên nhường nó cho hoàng huynh. Hơn nữa hiện tại trong triều cũng có rất nhiều kẻ muốn chiếm hoàng vị.”
Chàng đang giải thích sao? Tại sao nàng lại nghe ra sự cô đơn trong đó, giống như sự cô độc của loài sói.
Nàng thấu hiểu được sự hoang mang cô độc đó, nàng cũng vậy, cũng cô độc quá lâu rồi.
Có lẽ vì vậy mà lúc trước nàng mới bị chàng thu hút.
“Vương phi của ta sẽ rất dễ bị trở thành vật hy sinh để những người đó đối phó ta, cho nên bao năm qua ta chưa từng cưới thê tử. Thậm chí là nàng, lúc đầu ta vốn dĩ muốn lựa thời cơ đưa nàng trở về, thật không ngờ nàng lại đạp cả cửa kiệu. Nhớ kĩ, là nàng đã đến tìm ta thì cả đời này nàng cũng đừng mong chạy thoát. Bảo vệ bản thân cho tốt.”
Lời nói vốn dĩ chan chứa tình cảm, nhưng từ miệng của người đàn ông lạnh lùng này thốt ra lại mang theo sự kiên cường sắt đá cùng với sự kiêu ngạo.
Bỗng Vân Thư bật cười, đôi mắt nàng cong cong, xinh đẹp vô cùng.
Nàng khẽ ngẩng đầu đối diện khuôn mặt anh tuấn của y, nói từng từ một: “Tư Đồ Thánh Dực, Vân Thư ta từ nay về sau sẽ là người mà không phải ai cũng có thể đối phó được. Nhưng sự quan tâm của chàng khiến ta thật sự cảm động, bao nhiêu năm qua chàng là người đầu tiên mà ta không bao giờ muốn từ bỏ.”
Từng câu từng chữ toàn bộ đều là lời hứa của nàng.
Nàng biết hôm nay vào cung cũng có nghĩa là nàng từ một kẻ hữu danh vô thực của Phủ Dực Vương sẽ thật sự trở thành người đứng bên cạnh Dực vương, sẽ bị cả thế giới nhìn vào, cũng sẽ trở thành mục tiêu của những công kích, âm mưu trong tối ngoài sáng kia.
Nhưng nàng không sợ!