Tiểu Y Phi Nghịch Thiên

Tự mình báo thù


trước sau

Mạc Phàm đứng một bên bèn tiến lên bắt mạch

“Mạch tượng hoàn toàn bình thường, sao lại như vậy nhỉ?” Vẻ mặt của Mạc Phàm kinh ngạc.

Vân Thư trở mình ngồi dậy, khóe miệng cong lên một đường cung tuyệt đẹp, nàng nói: “Lấy độc trị độc thôi mà.”

Thân là một nhà thực vật học xuất sắc của thời hiện đại, Vân Thư tự có cách giải độc. Ở thời hiện đại, nàng đã từng nuốt hàng ngàn hàng vạn loại độc, vậy nên cơ thể đã sớm miễn dịch với muôn vàn loại độc rồi.

Ban nãy, trong giây phút đoán ra tính chất của loại độc kia, nàng đã lặng lẽ nuốt một viên thuốc giải có độc dược tương phản với loại độc trong chiếc bánh kia.

Chỉ có điều nàng đã lường trước mọi việc nhưng không lường được lúc này cơ thể nàng lại quá yếu, tốc độ ngấm vào cơ thể của hai loại độc này hoàn toàn khác nhau, điều này khiến nàng không thể nhúc nhích.

Không thể không chế được cơ thể mình chính là lỗ hổng lớn nhất của nàng. Nếu ở thời hiện đại, đây chính là sai lầm không thể tha thứ!

Bởi đây chính là khoảng cách giữa sống và chết!

“Dực, đừng xem thường ta, mấy người đó không dễ dàng gây khó dễ cho ta như vậy đâu.” Vân Thư cười nhạt rồi nhìn Tư Đồ Thánh Dực. Mặc dù sắc mặt nàng nhợt nhạt vô cùng nhưng nét ngạo mạn vẫn còn nguyên.

Nếu nàng đã chọn đứng cạnh y, vậy nàng tuyệt đối sẽ không làm vật ngáng chân của y.

Thứ nàng muốn không phải là sự bảo vệ dè dặt e ngại mọi thứ, mà là cái nắm tay cùng vượt qua phong ba bão táp của y.

Nhưng khi nghe thấy giọng điệu kia của Vân Thư, Tư Đồ Thánh Dực vô cùng tức giận, cô nhóc này vậy mà không chịu nhận tấm lòng của y.

“Nói như vậy có nghĩa là nàng cảm thấy sự lo lắng mà ta dành cho nàng là dư thừa phải không?”Giọng nói âm u mang theo chút hờn giận mong manh.

“Không hề, ta rất vui mà.” Vân Thư bình tĩnh nhìn Tư Đồ Thánh Dực bằng đôi mắt đen nhánh, nụ cười trên khóe miệng càng rạng rỡ hơn.

Quả thực, nàng rất vui mừng.

“Từ trước đến giờ, chưa có ai quan tâm ta như vậy, cũng chưa có ai vì ta mà tức giận như vậy, ta quả thực rất vui mừng.”

Nàng đang nhấn mạnh niềm vui của mình, đôi mắt nàng tràn đầy cảm động và mừng rỡ.

Trước đây, luôn là nàng bảo vệ người khác, bảo vệ những người bạn cùng đội, bảo vệ trợ thủ của nàng.

Nàng luôn luôn là người nổi bật, chưa từng có ai thấy nàng bị thương mà tức giận, mà trút bỏ tất cả lợi ích chỉ vì muốn báo thù cho nàng. Trước giờ chưa từng có ai bảo vệ nàng như vậy!

Nàng thực sự rất cảm động, rất vui vẻ, rất mãn nguyện.

Vân Thư lặng thinh nhìn Tư Đồ Thánh Dực: “Dực à, ta chỉ muốn nói với chàng rằng, Vân Thư ta là người con gái có thể kề vai sát cánh với chàng để đối mặt với phong ba bão táp thôi.”

Nàng không muốn y thấy nàng suy nhược mà e ngại làm chuyện lớn.

Tư Đồ Thánh Dực chợt lặng thinh, y tiến đến trước mặt Vân Thư rồi ôm nàng vào lòng.

Cơ thể nàng vốn còn đang rất yếu nhưng lại có thể thốt ra được những lời ngạo mạn như vậy, y sao có thể không đau lòng được chứ?

Trong đôi mắt đỏ au chợt xẹt qua một tia chết chóc, y chậm rãi nói: “Mấy kẻ đó, cứ để ta xử lý.”

“Không.” Vân Thư chớp mắt, trên người toát ra khí lạnh: “Để ta tự làm.”

Tất thảy những kẻ ức hiếp nàng đều phải trả cái giá rất đắt.

Nàng phải đích thân lâm trận.

Tư Đồ Thánh Dực sửng sốt, rời ánh mắt rồi chợt mỉm cười, đôi mắt đỏ sẫm tràn đầy thích thú: “Tốt lắm.”

Bữa tiệc gia đình.

Vốn là màn tụ họp thông thường của hoàng thất, nhưng hôm nay lại là lần đầu tiên Dực Vương Phi diện kiến nhà vua, bởi vậy cách bày trí có chút khác thường.

Hoàng Thượng ngồi trên ngai vàng phía trên cao, Thái Hoàng Thái Hậu không khỏe nên vắng mặt, Thái Hậu và Thái Phi ngồi ngang hàng, chốc chốc lại đưa mắt nhìn mấy vị nữ quyến trong điện.

Hôm nay Văn Nguyệt cố ý đến bái kiến Thái Hậu nên cũng được phê chuẩn tham gia yến hội lần này.

Ca múa mừng cảnh thái bình, một màn vui vẻ bình thản.

Vân Thư điềm nhiên ngồi cạnh Dực vương, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Nàng không thích kiểu tiệc xã giao này, nhưng cũng không có ý định gây náo loạn, nên chủ đành cúi đầu dùng bữa.

Vân Thư chỉ mặc một chiếc váy áo màu tím nhạt, đôi tai điểm xuyết đôi khuyên ngọc cùng màu với chiếc áo, tóc được cột tùy ý sau gáy bằng chiếc dây nơ cũng màu tím nhạt, nhìn nàng vô cùng giản dị mộc mạc. Còn Tư Đồ Thánh Dực ngồi cạnh nàng cũng khoác một chiếc trường bào màu tím nhạt, hai người họ vô cùng xứng đôi, hai thân ảnh tím nhạt bỗng trở thành một bức tranh đẹp trong cảnh tượng diêm dúa này.

Tốt đẹp khoe ra, xấu xa đậy vào.

Vân Thư biết, nhan sắc của nàng chỉ ở mức bình thường, vậy nên nàng không chọn những bộ trang phục và những món trang sức quá lộng lẫy. Hơn nữa trên người nàng lại toát ra vẻ tự do tự tại, vậy nên ăn mặc váy áo giản
dị cộng với mái tóc cột tùy ý lại càng tôn lên nét trẻ trung xinh đẹp của nàng.

Nước Thiên Hoa vẫn chưa có khái niệm mặc đồ đôi, nhưng sự kết hợp này của Vân Thư khiến Tư Đồ Thánh Dực vô cùng vui vẻ, y đã hạ quyết tâm lục tung tủ quần áo để tìm một bộ tương xứng với bộ của Vân Thư.

Văn Nguyệt ngồi cạnh Thái Hậu thấy bộ váy áo màu tím nhạt trên người Vân Thư thì tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Nàng ta đã cố ý lựa một bộ trang phục lộng lẫy nhất chỉ để thu hút sự chú ý của người đàn ông bí ẩn như thần kia.

Nhưng những phi tần trong đại điện này người người đều ăn mặc diêm dúa và đeo trang sức quý giá, nàng ta tốn công chọn một bộ váy áo lộng lẫy nhưng không hề nổi bật. Còn Vân Thư chỉ ăn mặc tùy tiện lại đoạt được ánh nhìn của mọi người, chuyện như vậy sao nàng ta có thể không tức giận được chứ?

Nhìn Vân Thư đi, trong vô số nữ quyến trang điểm ăn mặc kiều diễm, chỉ duy có nàng trang điểm nhẹ nhàng giản dị, toàn thân toát ra phong thái lãnh đạm, khiến người khác không nỡ dời mắt. Đặc biệt là hai bím tóc được buộc một cách lười biếng đang tùy ý rũ xuống hai bên của nàng, càng tôn lên vẻ tươi trẻ đáng yêu.

“Hừ.”

Văn Nguyệt hừ một tiếng. Cứ đợi đấy, nàng ta không tin, tối nay nàng ta không có cách để dạy dỗ Vân Thư!

Mọi người cùng nâng chén, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Sau khi Hoàng Đế giới thiệu thân phận của Vân Thư thì nhóm a dua bợ đỡ lại tiếp tục hành động.

Vân Thư thản nhiên lắng nghe rồi cũng nhận lễ một cách hờ hững, nàng không hề tỏ ra lo lắng hay vui thích, dường như nàng cho rằng tất cả những lời chúc mừng này đều là lẽ đương nhiên.

Nhưng đây chính là thái độ vô cùng khéo léo, nét thản nhiên này chính là phong cách mà người của hoàng thất nên có.

Trong giây phút ấy, ngay cả Hoàng Đế cũng thay đổi cái nhìn về thái độ của Vân Thư.

“Mặc dù Thư nhi có vẻ ngoài giản dị, nhưng phong thái lại vô cùng xứng với Dực Vương, xem ra Đại Tướng Quân dạy con đúng cách rồi.” Hoàng Thượng mở lời khen ngợi.

Nghe thấy vậy, Vân Thư đứng dậy, thản nhiên nói lời cảm tạ, thái độ vẫn rất ung dung bình tĩnh.

Không màng đến điều gì khác!

Tư Đồ Thánh Dực không hề ngước mắt lên, y chỉ chăm chú uống chút rượu trong chén, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Vân Thư, nhìn hai người họ ân ái biết bao.

Xưa nay y cũng lười tham gia mấy buổi tiệc kiểu này, nếu không phải lần này là do có thánh chỉ cho gọi Vân Thư thì y cũng định trốn tránh không đến rồi.

Một đoàn ca múa bước vào, những vũ nữ được huấn luyện kỹ càng, điệu múa được biểu diễn rất đẹp mắt.

“Thư nhi muội.”

Đang thưởng thức ca múa thì một âm thanh chói tai bỗng nhiên vang lên.

Vân Thư đảo mắt nhìn, Văn Nguyệt đang ngồi bên cạnh Thái Hậu bỗng nhiên đứng dậy, lên tiếng gọi nàng. Thế nhưng, ánh mắt của nàng ta thỉnh thoảng lại quét qua người Dực Vương phía bên cạnh.

Ngay lúc đó, Vân Thư cười lạnh lùng, xem ra nàng ta vẫn còn lưu luyến Tư Đồ Thánh Dực lắm!

“Nghe nói muội đánh đàn rất điêu luyện, không biết hôm nay mọi người có diễm phúc được nghe không? Nhân buổi ca múa này, muội biểu diễn một khúc để mọi người xem thử tài nghệ của muội thế nào.”

Vân Thư biết đánh đàn?

“Xì xì!” Trong đám người kia bỗng nhiên có ai đó bật cười thành tiếng.

Cả đất nước Thiên Hoa ai chẳng biết khuê nữ của Vân Đại Tướng Quân vừa xấu xí lại không có học thức, Văn Nguyệt nói những lời này rõ ràng là để châm biếm Vân Thư.

Tư Đồ Thánh Dực đang yên lặng dùng bữa cũng đột nhiên nhíu mày, định lên tiếng đỡ lời. Thế nhưng sau khi để ý thấy trong ánh mắt của Vân Thư xuất hiện sự tính toán thì đầu mày đang nhíu chặt của y cũng giãn ra.

Một chút chuyện bé tí thế này không thể nào làm khó dễ Vương Phi của y được.

Vân Thư vẫn ngồi yên trước bàn, gương mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt.

“Ngươi là ai?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện