Hai tên lính gác cổng của phủ Văn Thừa Tướng bỗng chốc hớn hở, thấy thân thể Vân Thư gầy yếu mỏng manh bèn buông lời lả lơi: "Cô gái nhỏ, chỗ này là phủ Thừa Tướng đấy, không phải chỗ mà nhóc con vắt mũi chưa sạch như cô đắc tội nổi đâu, quay về đi. Nếu không thì đừng trách bọn ta không nể mặt."
Đôi mắt của Vân Thư vẫn lạnh nhạt như cũ, chẳng nói chẳng rằng đã quất roi dài tựa như lưỡi dao sắc bén trong tay tới cửa lớn của phủ Thừa Tướng, nương theo đường roi là âm vang như xé trời.
Ầm!
Cánh cửa trang nghiêm của phủ Thừa Tướng sụp đổ trong nháy mắt để lại cảnh tượng vô cùng buồn cười.
"Ta đã nói rồi, chỗ này có thể vào nhưng không thể ra!"
Nàng tiếp tục quất thêm một roi nữa, lần này roi vút thẳng đến mặt sàn chỗ tên lính gác cổng đang muốn lẻn đi.
Bụi đất mịt mù!
Tên lính gác sợ vỡ mật, vội vàng lùi về chỗ cũ, nhưng ánh mắt lại nhìn Vân Thư một cách tàn bạo. Phía sau gã có mười người đàn ông cường tráng đang đứng.
"Oắt con xó xỉnh nào thế, tưởng phủ Thừa Tướng dễ bắt nạt lắm à!" Mười gã vạm vỡ kia thấy cửa phủ sập nát thì nổi giận đùng đùng, lập tức quay phắt sang vọt đến chỗ Vân Thư!
Ầm!
Một roi nặng nề vút đến, toàn bộ mười gã đô con bị quất bay thẳng vào bên trong phủ Thừa Tướng, trọng thương!
Mười gã đô con không đỡ nổi một đòn dưới tay cô gái này!
Bản lĩnh như vậy! Xem ra đã chuẩn bị trước rồi mới đến!
Âm thanh thổn thức xung quanh vơi đi không ít.
Chỉ có duy nhất một người đứng ở bên cạnh lập tức co cẳng chạy vào trong phủ tìm viện binh!
"Kẻ nào không có mắt mà dám đến quấy rối phủ Thừa Tướng hả?"
Một giọng nam trầm thấp bỗng nhiên truyền ra, trong đó mang theo chút tàn khốc máu lạnh.
Đội trưởng thủ vệ của phủ Thừa Tướng, cao thủ xếp hạng thứ mười ở nước Thiên Hoa, Lâm Tuyền!
"Con nhóc kia, rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt à!"
Lâm Tuyền còn chưa đến nơi đã thấy cửa phủ nát vụn, cộng thêm mười tên lính thương nặng nằm la liệt dưới đất mà giận đến nghẹn cả họng, ngay lập tức rút kiếm đâm thẳng về phía Vân Thư.
"Lâm giáo đầu đến rồi! Xem ra con nhóc này chết chắc!" Có không ít kẻ trong đám đông nhận ra thân phận của Lâm Tuyền nên thi nhau đồng cảm nhìn cô gái đang đứng giưa đường.
Phủ Thừa Tướng không phải là nơi ai cũng có thể đến càn quấy.
Mũi kiếm rít gào lao đến, sát ý ngút trời!
Vân Thư chẳng thèm liếc mắt một cái, nàng nghiêng người về phía trước, roi dài trong tay theo góc độ gian xảo quất thẳng vào ngực của Lâm Tuyền.
Ầm!
Lâm Tuyền cũng bị quất bay vào trong phủ Thừa Tướng.
Trọng thương!
Một đòn!
Đám đông xung quanh không khỏi hít hà một hơi, đây chính là cao thủ xếp hạng thứ mười của nước Thiên Hoa đấy. Thế mà không đỡ nổi một đòn của cô gái này.
"Ngươi có biết cô gái kia là ai không? Đó chính là Dực vương phi đương triều, có người còn nói nàng ấy là người được Dực Vương điện hạ nâng niu chiều chuộng hết mực đấy."
"Chuyện này ta có nghe rồi, nghe đâu gần như tất cả mọi người đều bị Dực Vương điện hạ lừa. Tin đồn Vân Thư kém cỏi lúc trước có lẽ cũng là do Dực Vương điện hạ sợ người ta ngấp nghé vương phi của y nên mới cố ý phao tin khắp nơi!"
"Ta biết ta biết rồi! Lúc trước có người nói tiểu vương phi này còn lừa phủ Thừa Tướng một vố bạc đấy, cuối cùng cống hết vào quốc khố, đoán chừng lần này phủ Thừa Tướng ôm hận trả thù, cuối cùng lại bị trả thù ngược đến tận cửa!"
...
Mọi người xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn Vân Thư tất nhiên không còn giống như trước nữa, thậm chí có người còn kê bàn từ trong quán ra cho Vân Thư ngồi.
Cách đó không xa, trong đám đông huyên náo xuất hiện một đoàn người thoạt nhìn giống quan binh đang gấp rút lao đến chỗ Vân Thư.
"Đi, mau cái chân lên, hôm nay có người gây sự, nếu bắt được không chừng sẽ được thăng quan tiến chức đấy." Dẫn đầu là tướng lĩnh hộ vệ binh của kinh thành - Vũ Khương.
Văn Thừa Tướng không phải người bình thường có thể đến bắt chuyện được, vụ gây sự hôm nay vừa vặn cho ông ta một lý do.
Đè nén nội tâm đang mừng như điên của mình, Vũ Khương không kiềm được mà tăng tốc chạy tới.
Bỗng nhiên, một bóng người cao to đứng chắn trước mặt họ.
"Thăng quan tiến chức? Vũ đại nhân, ông có biết người gây sự là ai không? Coi chừng mất đầu đấy." Người nói chuyện là thiếu công tử của phủ Vân Đại Tướng Quân Vân Thành, cũng là anh họ của Vân Thư.
Hắn vừa hồi phủ, còn chưa kịp nghỉ chân thì đã bị Vân lão thái gia sai đến đây để giữ thể diện cho Vân Thư.
"Xin Vân công tử chỉ bảo." Vũ Khương nhận ra là Vân Thành nên giọng điệu vô cùng cung kính.
Tuy rằng hai năm qua tình thế phủ Vân Đại Tướng Quân
yếu đi không ít, nhưng cỡ như ông ta còn khướt mới đắc tội được với họ.
Vân Thành khẽ mỉm cười, trong giọng nói tràn đầy bao che cùng kiêu ngạo: "Là em gái của ta, Vân Thư, chính phi của Dực Vương đương triều."
"Chuyện này..." Vũ Khương do dự: "Thì ra là lệnh muội."
Ông cau mày lại, thiên kim nhà họ Vân cộng thêm chính phi của Dực Vương, lai lịch không hề thấp hơn so với địa vị của Văn Thừa Tướng. Họ đều là những người không phải một đội trưởng bé nhỏ như ông có thể đắc tội.
Vũ Khương dứt khoát quay sang Vân Thành chắp tay lại nói bằng giọng điệu áy náy: "Vậy, Vân công tử, ngoài kinh thành có một đám thổ phi đang gây sự, ta đi trước bắt cướp đã. Cáo từ."
Vừa mới dứt lời, Vũ Khương cũng không chờ Vân Thành đáp lại đã quay đầu rời đi, không chút do dự.
Có đánh chết ông cũng không dây vào.
Vân Thành mỉm cười nhìn Vũ Khương rời đi, sau đó lại nghiêng người dựa vào vách tường, nhìn đám đông đang ồn ào bên kia.
Vị trí của phủ Thừa Tướng nằm ở góc thành Nam, đây là ngõ nhỏ duy nhất mà quan binh có thể tiến vào, hắn thủ ở chỗ này thì sẽ không có bất cứ ai đến làm phiền Vân Thư được nữa.
Trước thỉnh chỉ sau chặn cửa, thậm chí còn sắp xếp người truyền tin về nhà họ Vân, suy tính bực này thật sự khiến người ta hết lòng khâm phục.
Trong mắt Vân Thành lộ thêm vài phần tán thưởng đối với cô em gái nhỏ mà bản thân cũng chưa thân thuộc là bao này.
Trước cửa phủ Thừa Tướng, Vân Thư khoác áo bào màu đen tiêu sái lạnh lùng đứng ở đấy, như đóa hồng đen yêu diễm, khát máu mà xinh đẹp.
Từng cơn gió khe khẽ lướt qua, Vân Thư hiên ngang đón lấy, sắc mặt vừa lạnh nhạt vừa tàn khốc.
"Con nhóc họ Vân, ngươi chớ có làm càn!"
Lại xuất hiện một tiếng thét vang dội! Văn Thừa Tướng bụng phệ chen chúc từ trong đám người đi ra ngoài, đôi mắt giận dữ nhìn chằm chằm Vân Thư.
Vân Thư hơi ngẩng mặt lên lạnh lùng nhìn thẳng vào đối phương. Cho dù nàng không có chút nội lực nào, như khí thế toát ra không kém cạnh bất cứ ai.
"Hôm nay nếu ngươi không cho lão phu một lời giải thích hợp lý thì cho dù có là Dực vương phi, bổn tướng cũng sẽ tự mình diện thánh đòi công bằng!" Văn Thừa Tướng uy nghiêm chính trực quát lên.
Vân Thư khẽ nhếch môi, trong con ngươi đen láy đong đầy sự châm chọc. Nàng thong thả nhả rõ từng chữ.
"Giải thích? Được, ta hỏi ông, Văn Nguyệt có phải là con gái ông không?"
Vân Thư chợt vung roi lên. Tuy nàng chỉ lẳng lặng đứng yên nhưng khí phách toàn thân lại khiến người ta không dời mắt nổi.
Văn Thừa Tướng gắt gao nhìn chằm chằm Vân Thư: "Đúng vậy."
"Vậy hôm nay Văn Nguyệt bôi nhọ bổn vương phi trước mặt mọi người, đây là một tội."
Vân Thư vung roi lên, dùng lực quất xuống mặt đất khiến khói bụi mịt mù.
"Lúc bổn vương phi nói ra thân phận, Văn Nguyệt lại lớn mật đáp lại bổn vương phi một câu "thế thì sao", xem nhẹ kỷ cương, lại dám phạm thượng, đây là tội thứ hai. Hai tội này đã đủ chưa?"
Giọng nói lạnh lùng của Vân Thư lại mang theo vài phần uy lực, vang vọng giữa trời rất lâu vẫn chưa dứt.
Văn Thừa Tướng cau mày lại, dữ tợn trợn mắt nhìn Văn Nguyệt, tội này có thể lớn cũng có thể nhỏ, chỉ cần Vân Thư dừng tay lại mà thôi.
Nhưng Vân Thư vốn đã chuẩn bị sẵn mới đến, sao có thể dừng tay dễ như vậy.
"Bổn vương phi chính được Thái Hoàng Thái Hậu hạ chỉ ban hôn, Hoàng Thượng hạ thánh chỉ lựa ngày lấy thân phận chính phi gả vào trong phủ Dực vương, là người hoàng thất! Vậy mà Văn Nguyệt lại buông lời bôi nhọ không kiêng nể gì, ngang nhiên bất kính với bổn vương phi, coi thường Hoàng Thượng, đây là tội thứ ba!"
Lại thêm một roi nặng nề quất mạnh xuống mặt đất, bụi đất tung bay, xung quanh chỉ còn một mảnh tĩnh lặng chết chóc.
Bôi nhọ vương phi còn dễ giải quyết, nhưng coi thường Hoàng Thượng lại là tội chết khó tha!