Chẳng phải nàng không muốn tránh, đáng tiếc sức lực bây giờ của nàng hoàn toàn không cách nào tránh được cú quất roi này. Thay vì mất mặt mà chật vật chạy trốn, không bằng cứng rắn chịu đựng, ít nhất nàng còn giữ được tôn nghiêm.
Vết thương bỏng rát, ánh mắt Vân Thư khẽ chuyển động, giáo huấn này coi như là trừng phạt vì sơ suất trước đó của mình đi.
Nhìn thấy vẻ đáng sợ trong con ngươi đen sẫm của Vân Thư, Vinh Thành kinh hãi trong lòng, lại vung roi lên quất về phía Vân Thư.
Đột nhiên, bóng người di động, Vân Thư dùng hết sức lực toàn thân, nhanh như chớp vọt đến bên cạnh Vinh Thành, bàn chân như hóa thành một lưỡi dao sắc bén, đập thật mạnh vào một huyệt vị chỗ bắp chân của Vinh Thành.
"Á!"
Vinh Thành run chân, nặng nề ngã xuống đất.
Mặt đất trong thiên lao còn lổn nhổn không ít gián bò, lần này quận chúa Vinh Thành té xuống đè bẹp không ít con trên đất, xúc cảm chân thật ấy càng làm cho Vinh Thành khiếp đảm hơn.
Lúc này Vân Thư đã ngã xuống đất, không còn nhúc nhích nữa.
Thể lực đang dần dần khôi phục, nàng nắm bắt thời cơ rồi nhanh chóng ra tay. Tuy rằng Vân Thư chiếm ưu thế nhưng cũng đã dùng hết sức lực.
Lúc trước nàng mặc mình chịu một roi của Vinh Thành chẳng qua là để tích góp sức mạnh. Mặc dù mê hồn hương đáng sợ, thế nhưng Vân Thư có không gian trong tay, muốn giải quyết nó không khó. Về phần Chung Trùng, có không gian trong tay, nàng cũng chẳng lo lắng lắm.
"Quận chúa." Tỳ nữ đứng bên cạnh vội vàng đỡ Vinh Thành dậy.
"Con đàn bà đê tiện nhà ngươi!" Roi dài lại quất mạnh về phía Vân Thư, trên người Vân Thư lập tức lại có thêm một vệt máu.
Vinh Thành hận Vân Thư đến không kiềm nén được nữa rồi! Vân Thư làm tay phải nàng ta tàn phế, nàng ta chỉ có thể gượng gạo dùng tay trái vung roi, vất vả lắm mới bắt được cơ hội, nàng ta tất nhiên phải giáo huấn Vân Thư cho đáng.
Tay trái vung lên, trên roi tụ đầy sát khí, ánh mắt Vân Thư chớp động, cơ thể âm thầm chuẩn bị sẵn sàng để ứng đối với những chuyện sắp bộc phát.
Vinh Thành thật sự muốn giết chết Vân Thư, cho nên lúc này Vân Thư nhắm mắt lại, trong con ngươi đã khép lại mơ hồ hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Nàng đã quyết định, hôm nay, một khi Vinh Thành ra tay, cho dù liều mạng trọng thương cũng phải đánh tàn phế ả quận chúa này!
Đột nhiên, một ma ma chắn ngang trước mặt Vân Thư: "Quận chúa, đừng giết ả, nếu không sẽ rất phiền phức."
"Phải." Quận chúa Vinh Thành liếc nhìn ma ma, cất roi đi với vẻ không cam lòng.
Đây là người bên cạnh thái hậu, nàng ta không thể không nghe theo.
Thấy thế, Vân Thư thở phào nhẹ nhõm.
Vinh Thành hung tợn trừng mắt nhìn Vân Thư, không cam lòng mà lui sang một bên, biểu cảm tức giận. Gương mặt dường như hơi ngứa một chút, Vinh Thành tùy ý gãi vài cái chứ chưa hoàn toàn để ý.
Ma ma tiến đến lật người Vân Thư qua, vừa đúng lúc đối diện với con ngươi đen sẫm của Vân Thư, làm bà ta giật mình thon thót.
Đây là một đôi mắt thế nào ư, nó tựa như ánh sao trong đêm khuya, sáng ngời đến đáng sợ, cũng tràn ngập sát khí đến áp bách người ta, như muốn hút con người ta vào trong vực thẳm của cái chết.
Ma ma sợ hãi lui về sau mấy bước, suýt nữa té ngã.
"Ma ma, bà không sao chứ?" Bọn nha hoàn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ma ma, quận chúa Vinh Thành thấy thế cũng ân cần hỏi thăm.
Ma ma vịn nha hoàn, vất vả lắm mới đứng dậy được, con ngươi tràn ngập sát khí kia của Vân Thư vẫn không ngừng hiện lên trong đầu bà ta: "Lão thân không sao. Quận chúa, chúng ta về đi."
Nơi này, bà ta một khắc cũng không muốn ở lại thêm!
"Đi thôi." Vinh Thành gật đầu, tùy ý gãi mặt vài cái, trên mặt lập tức xuất hiện mấy vết máu, nhưng mà trong thiên lao tối tăm âm u, không có bất cứ ai phát giác.
Lúc này Vân Thư quay đầu sang, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Vinh Thành, khóe miệng nhếch lên một nụ cưởi lạnh.
Những hành động trước đó của nàng không chỉ vì làm cho Vinh Thành té ngã mà thôi, chẳng qua nàng muốn mượn cơ hội này để hạ một loại độc Nộn Phu của thời hiện đại cho Vinh Thành mà thôi.
Chất độc này khiến da thịt người ta vô cùng non mềm, nhưng mà
chỉ cần hơi bất cẩn sẽ bị rách da, mà sau khi rách da sẽ để lại vết sẹo. Nói là độc Nộn Phu nhưng thật ra là độc sẹo mà thôi.
Đây là một loại độc mà khi còn học tập ở viện y học hàng đầu, Vân Thư đã chiết xuất ra được từ một loại thực vật, sau đó chuyển gien mà tổng hợp thành, tuyệt đối không có thuốc giải.
Lúc đó loại độc này rất được yêu thích, xem như một loại thuốc. Nó vốn được chế tạo ra cho những người già gần đất xa trời làm tròn giấc mộng thiếu nữ. Đối với bọn họ mà nói, đó chỉ để cho con cháu đời sau nhớ mình khi đẹp nhất, chẳng ai để ý sẹo hay không sẹo cả.
Vì tổng hợp ra loại thuốc này, Vân Thư suýt nữa nhận được giải Nobel y học, tiếc rằng còn chưa chờ đến khi trao giải thì nàng đã bị trợ lý sát hại rồi xuyên đến đây.
Nhắm mắt nghỉ ngơi, Vân Thư sử dụng không gian giải độc mê hồn hương, giờ đây cơ thể nàng cũng đã vô cùng suy yếu.
Lần này, nàng vì sơ suất mà trả giá cũng thật đắt.
Đột nhiên, Vân Thư cảm giác được đằng sau mình có người nên lập tức mở mắt ra, sát khí trong con ngươi bắn ra bén nhọn, hai tay hóa đao bổ mạnh về người đứng phía sau.
"Bé con, tính cảnh giác vẫn cao như vậy." Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền đến.
Tư Đồ Thánh Dực!
Chẳng biết như thế nào, vào lúc này, khi nhìn thấy Tư Đồ Thánh Dực, Vân Thư cảm thấy mũi mình thoáng chút cay cay.
Cảm giác như thể một đứa bé chịu hết uất ức, vốn tự mình lau khô nước mắt nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy người lớn trong nhà, nó lại bỗng nhiên không nén được mà gào khóc.
"Lâu rồi không gặp." Vân Thư rút tay về, trực tiếp nhào vào trong cái ôm quen thuộc kia.
Tuy rằng còn chưa đến ba ngày nhưng lại dài như đã qua ba thế kỷ.
Tư Đồ Thánh Dực ôm lấy dáng người gầy yếu kia, trong con ngươi tràn đầy thâm ý.
Y chỉ mới đi ra ngoài mấy ngày mà đám người kia lại dám nhằm vào tiểu vương phi, chúng thực sự nghĩ rằng Dực vương y dễ ức hiếp sao?
"Xảy ra chuyện gì?" Tư Đồ Thánh Dực tinh tường nhận ra vết thương trên lưng Vân Thư, trong giọng nói lập tức tràn đầy lạnh lùng và phẫn nộ.
Nhóc con này, lúc mình không ở đây bị giam vào thiên lao thì thôi đi, sao còn để cho bản thân bị thương khắp người vậy chứ!
"Không sao cả, người làm ta bị thương sẽ phải trả giá đắt." Vân Thư tựa đầu vào ngực Tư Đồ Thánh Dực, sụt sịt mũi, trong giọng nói lại mang theo tự tin không lùi bước.
Sao nàng lại dễ dàng buông tha cho kẻ bắt nạt mình được.
"Ôm chặt ta, ta mang nàng rời khỏi đây."
Tư Đồ Thánh Dực không truy vấn nữa nhưng trong lòng đã quyết định giúp Vân Thư hả giận.
Cho dù, tiểu vương phi của y đã tự mình xử lý vài thứ nhưng những điều đó còn lâu mới đủ dặp tắt cơn giận dữ của y.
Mỗi người đều có vảy ngược, nếu những kẻ đó đã chọn đụng vào thì nhất định phải gánh chịu cơn thịnh nộ khi chọc giận của một con rồng.
Cơn thịnh nộ của Dực vương nước Thiên Hoa chẳng phải người bình thường có khả năng nhận lấy.
Vân Thư ôm Tư Đồ Thánh Dực, cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết, như thể dù cả thế giới đều vứt bỏ nàng thì người đàn ông này cũng sẽ vì nàng mà mở ra một vùng trời mới.
Cảm nhận được dường như người đàn ông này còn đang dùng nội lực điều dưỡng cơ thể của mình, Vân Thư khẽ mỉm cười: "Ta thật sự không sao mà."
Cho dù không có nội lực điều dưỡng thì vài ngày nữa cơ thể nàng cũng sẽ được khỏe lại. Chẳng qua nàng vẫn hết sức cảm động với hành động che chở này của Tư Đồ Thánh Dực.