Tiểu Y Phi Nghịch Thiên

Tuyết liên ngàn năm


trước sau

Chỉ nhàn nhạt hỏi vặn lại mà mặt của tiểu thương kia phút chốc đã đỏ lựng.

Xem ra gặp phải người trong nghề rồi, gã vẫn há miệng cười ngây ngô như cũ bảo: "Công tử ơi, bọn ta cũng chỉ là làm ăn nhỏ mà thôi, huống hồ gì nhân sâm trăm tuổi mọc dại bây giờ rất hiếm thấy, năm mươi miếng vàng lá là giá chót rồi, không thể bớt nữa."

"Đắt quá." Vân Thư lắc đầu một cái, sau đó dưới ánh mắt của tiểu thương mà đưa tay lên tùy ý đảo qua đảo lại trên sạp hàng lấy một ít thứ, trong đó có cả miếng sắt màu đen kia.

"Tặng kèm mấy cái này đi rồi lấy giá năm mươi miếng vàng lá." Vân Thư đưa mấy thứ trong tay mình ra trước mặt tiểu thương kia.

Tiểu thương vội lia mắt qua nhìn mấy thứ trong tay Vân Thư, thấy đều là mấy món đồ không đáng tiền là bao nên mới thở phào nhẹ nhõm rồi bảo: "Thành giao."

Lúc này Vân Thư mới lộ ra nở nụ cười hài lòng, lấy thẳng thẻ vàng mà Tư Đồ Thánh Dực cho nàng ra đưa.

Chốc lát, trên mặt tiểu thương lộ ra vài phần kinh ngạc, sau đó lại cung kính nhận lấy tấm thẻ vàng, khấu trừ khoản tiền tương ứng xong thì lại dùng hai tay trả lại tấm thẻ vàng kia cho Vân Thư.

Người có thể sử dụng thẻ vàng không giàu sang thì cũng là phú quý.

Ánh mắt của Vân Thư khẽ đảo một vòng, rồi lại hứng thú chuyển sang nhìn Tư Đồ Thánh Dực.

Người đàn ông này hình như rất mạnh mẽ.

Tư Đồ Thánh Dực chỉ hơi nhíu mày lại rồi cười cười mà không nói gì.

"Mẹ của con đúng là khôn khéo quá mà, mua thứ nhỏ xíu như này mà cũng cẩn thận đến vậy." Một giọng nói trêu ghẹo vang lên giòn tan ở trong không gian.

Vân Thư vẫy vẫy tay, vẻ mặt vô cùng vô tội.

Người bày sạp bán ở đây đều là kẻ khôn khéo, một khi phát hiện ngươi nhìn trúng ý cái gì rồi sẽ lập tức định giá khởi điểm.

Miếng sắt đen này đoán chứng tên tiểu thương kia cũng không biết là thứ gì, chỉ cố ý bày ra, nếu có người biết thì gã có thể sẽ hét giá lên.

Tuy Vân Thư nàng không thiếu tiền, nhưng cũng không muốn làm kẻ tiêu tiền như rác.

"Ta cũng đã bỏ năm mươi miếng vàng lá ra để mua thứ này về rồi đấy, ngươi đừng có mà phí không tiền của ta." Vân Thư không chút biến sắc ném miếng sắt đen kia vào trong không gian, trong lòng lại thầm lặng nhổ nước bọt.

Nhân sâm tuy quý giá, nhưng đối với Vân Thư mà nói thì thật sự chẳng có tác dụng gì cả.

Con vật nhỏ trong không gian kia đầy mặt bất đắc dĩ, lập tức vỗ vỗ ngực nhỏ của mình mà đảm bảo: "Mẹ à, người yên tâm đi, người chắc chắn sẽ không chịu lỗ đâu."

Làm linh vật không gian, con vật nhỏ kia luôn vô cùng mẫn cảm với các thứ có thuộc tính không gian, trước đó nó đã phát hiện trong miếng sắt đen kia có một cái động khác, bây giờ lấy được rồi thì tất nhiên sẽ nghiêm túc nghiên cứu một phen.

Thấy con vật nhỏ kia ôm mãi miếng sắt không chịu buông tay thì Vân Thư bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó lại kéo tay Tư Đồ Thánh Dực đi vào sàn bán đấu giá.

Đây là sàn bán đấu giá lớn nhất thành Y Dược, có thể chứa được hơn trăm người, mà hàng trước lại được chia thành các phòng riêng nhỏ, mỗi phòng riêng nhỏ này đều có đường thoát dẫn ra bên ngoài.

Tuy rằng thành Y Dược đứng trung lập, thế nhưng mấy chỗ ngoài thành Y Dược lại không trung lập, mỗi một quốc gia đều có các thế lực khác nhau, bố trí như vậy nhằm mục đích bảo vệ thông tin người đấu giá.

Tuy rằng chỉ cần có lòng muốn điều tra thì vẫn có thể tra ra thông tin người đấu giá như thường, nhưng chắc chắn sẽ phải gặp rất nhiều trắc trở.

Tất nhiên, đối với mấy thế lực lớn này thì trắc trở như vậy chẩng đáng nhắc tới. Nếu không năm ngoái đã không xảy ra chuyện có nhiều thế lực muốn tranh giành tuyết liên ngàn năm đến vậy.

Tuyết liên ngàn năm trong truyền thuyết có thể gìn giữ nhan sắc không già, kéo dài tuổi thọ.

Vế trước có lẽ không có gì đáng quan tâm, nhưng vế sau lại có sức hấp dẫn to lớn với hàng vạn người. Người đã leo được đến được vị trí này, mỗi giờ mỗi phút đều hy vọng bản thân sống thêm được mấy năm.

"Dực, chàng nói thử xem, năm nay có thể sẽ lại xảy ra mấy vụ cướp bóc làm loạn giống như năm ngoái hay không?" Vân Thư ngồi vào chỗ của mình, nàng nghiêng đầu, trong tay lại ngắm nghía chiếc khăn trải tinh xảo trên bàn.

Trong phòng riêng được trang trí rất tinh tế, thậm chí bộ trà cụ cũng đáng giá ngàn vàng. Ngoại trừ cánh cửa thì bốn phía xung quanh đều phủ một tầng kính trong suốt, chỉ có thể nhìn từ trong ra
ngoài, còn bên ngoài lại không tài nào nhìn quan sát được vào bên trong.

Vân Thư lia mắt qua xung quanh, ngoại trừ không nhìn thấy được mấy người ở trong phòng riêng khác ra thì người bên ngoài vừa nhìn là thấy ngay.

"Có thể đấy." Tư Đồ Thánh Dực khẽ nói, ánh mắt lại nhìn về phía sân khấu đấu giá không một bóng người kia.

Buổi đấu giá còn chưa bắt đầu, vì thế trên sân đấu giá bây giờ không có bóng người nào cả. Nhưng mới thế mà đã cảm nhận được trong khoảng không có các luồng khí nội lực khác biệt đụng độ lẫn nhau.

Buổi đấu giá còn chưa có bắt đầu, mà tranh tài đọ sức đã bắt đầu rồi.

"Hử?" Thấy Tư Đồ Thánh Dực chắc chắn như thế thì ngón tay thon dài của Vân Thư gõ nhè nhẹ lên bàn, trong con ngươi chợt lóe sáng lên. Nhìn có vẻ như Tư Đồ Thánh Dực biết được năm nay sẽ có đồ tốt xuất hiện chăng?

"Hoanh nghênh các bạn từ khắp các nơi về đây tham dự hội bán đấu giá mỗi năm một lần của hiệp hội Dược Tề Sư chúng ta."

Một cô gái xinh đẹp nhanh chân bước lên sân khấu. Trên mặt nàng ta mang theo nụ cười lẳng lơ, vóc người vô cùng đẹp, ăn mặc hở hang, đang đong đưa đứng ở giữa sân khấu, trong chốc lát đã thu hút được không ít sự chú ý.

Yêu Cơ, người bán đấu giá hàng đầu của hiệp hội Dược Tề Sư, là mỹ nữ tuyệt trần, nàng ta vừa xuất hiện thì đã thu hút được không ít ánh mắt của mấy gã đàn ông.

Vân Thư không tự chủ được mà liếc mắt nhìn Tư Đồ Thánh Dực một cái.

Lúc này Tư Đồ Thánh Dực đang nhìn sân khấu, nhưng trong đôi mắt lại vô cùng bình tĩnh, tựa như đang chờ đợi cái gì đó.

Vân Thư le lưỡi một cái, nhìn có vẻ Tư Đồ Thánh Dực chẳng đặt cô gái kia vào mắt, phút chốc mặt mày hớn hở hơn hẳn.

"Ái phi, nàng vừa lo lắng cái gì sao?" Bỗng nhiên có một hơi thở ấm áp sát lại gần nàng, trong phút chốc, trên mặt Vân Thư nóng hừng hực.

Bị phát hiện rồi...

Nữ bán đấu giá đứng trên sân õng ẹo thân hình xinh đẹp, môi mềm khẽ cong, đôi mắt tự mang theo phong tình vô hạn.

"Tiếp theo xin mời ra món bảo vật đầu tiên của chúng ta hôm nay, nội lực đan."

Nói xong, cô gái xinh đẹp kia mở cái nắp màu đỏ của chiếc khay thứ nhất lên, bên trong lộ ra một viên đan dược màu đỏ sẵm trước mắt mọi người, chốc lát, ai ai cũng ngửi thấy được mùi thuốc nồng nặc.

Nội lực đan có thể giúp người ta đang trong tình trạng rỗng tuếch nội lực có thể cấp tốc bổ sung sức mạnh vào, nhưng đan dược này càng giống thuốc kích thích tiềm năng trong cơ thể hơn, có hại rất lớn đối với cơ thể người thường.

truyện được cập nhập trên !

Theo sự suy tàn của Dược Tề Sư, đan dược đã cực kỳ hiếm khi xuất hiện trên thế giới này, thế mà trên sàn đấu giá của Dược Tề Sư, món bảo vật đầu tiên xuất hiện lại chính là đan dược này, xem ra gốc gác của hiệp hội Dược Tề Sư kia cũng vô cùng thâm sâu khó lường.

Ánh mắt của Vân Thư quét qua viên đan dược màu đỏ sẫm kia, chốc lát bỗng nhớ tới bản thân vốn theo con đường đan đế, nàng nhếch miệng nở nụ cười.

Đợi đến ngày nàng tìm được đủ vật liệu rồi, cõ lẽ cũng có thể tự mình bào chế như vậy chăng.

Tuy rằng không gian có thể chế phối ra thuốc có dược hiệu tương đương nhưng suy cho cùng cũng vẫn là không gian chế ra, không thể tính là thực lực của bản thân mình được.

"Mọi người đều biết đan dược rất quý giá, mà nội lực đan lại là một viên thuốc bảo mệnh trong thời khắc mấu chốt, sự quý giá của nó không cần nói cũng biết rồi, giá khởi điểm, năm trăm lạng bạc." Yêu Cơ cười duyên nhìn về phía khán giả, ánh mắt của nàng ta không cố định ở một nơi nào cả, cứ từ từ nhìn lướt qua từng người trong đại sảnh đấu giá.

Dưới đôi mắt mê hoặc này tựa hồ khiến người ta có cảm giác nàng đang nhìn họ. Chốc lát, có không ít máy gã đàn ông mắt rực sáng, cho dù có vung tiền như rác để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân cũng phải liều mạng mua cho bằng được.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện