Tất nhiên, Yêu Cơ cũng không phải là một cô gái yếu đuối.
Yêu Cơ không có một chút nội lực, cũng không lệ thuộc vào bất kỳ thế lực cỡ lớn nào cả, thế mà cũng có thể đảm nhiệm vai trò người bán đấu giá hàng đầu của sàn đấu giá này. Người như thế chắc chắn không thể không có chút thủ đoạn nào được.
Chẳng qua là bởi vì tuy Đỗ Minh Nguyệt không biết thân biết phận, thế nhưng vẫn chưa chạm đến giới hạn khiến Yêu Cơ trở mặt, bởi vậy thường ngày Yêu Cơ cũng chỉ có thể trốn gã ta xa một chút, chứ cũng chẳng có hành động nào khác.
Lúc này Đỗ Minh Nguyệt ngồi ở hàng thứ nhất không cảm nhận được sự chán ghét của Yêu Cơ, ánh mắt hèn mọn vẫn đang nhìn chằm chằm vào vùng da thịt để lộ của Yêu Cơ, hôn gió một cái chụt với nàng.
Cố nén sự khó chịu ở trong lòng, Yêu Cơ không nhìn thẳng vào Đỗ Minh Nguyệt, chỉ nở nụ cười đáng yêu về phía mọi người rồi nói: "Đỗ công tử ra giá năm ngàn năm trăm lượng, còn người nào ra giá không?"
Vừa dứt lời, ở bên khác lập tức có người ra giá: "Sáu ngàn lượng."
"Sáu ngàn lượng một lần."
Yêu Cơ gõ búa nhỏ trong tay xuống, khuôn mặt xinh đẹp treo lên một nụ cười.
Thấy nụ cười của Yêu Cơ, Đỗ Minh Nguyệt vô cùng khó chịu, gã đứng "vụt" lên khỏi chỗ ngồi, cất cao giọng nói: "Ta ra giá bảy ngàn lượng, ai dám tăng giá nữa thì chỉnh là kẻ địch với hiệp hội Dược Tề Sư!"
Gã ngạo nghễ đứng lên, giọng nói vô cùng cao ngạo kiêu căng. Ánh mắt lại liếc sang cô gái đang đứng trên sân khấu, trong đôi mắt ngập tràn quyết tâm có cho bằng được. Gã là cháu đích tôn của đại trưởng lão hiệp hội Dược Tề Sư, có khi nào mà bị người ta cướp đồ đâu?
"Ngươi là tên nào! Ngươi dựa vào cái gì mà nói chuyện đại biểu cho hiệp hội Dược Tề Sư!" Trong đại sảnh nháy mắt vang lên những giọng nói đầy bất mãn.
Buổi đấu giá vốn dĩ là xem ai ra giá cao hơn ai, gã dựa vào cái gì mà khi ra giá xong lại không cho phép người khác tăng giá nữa?
Huống hồ Yêu Cơ không chỉ là tình nhân trong mộng của mỗi Đỗ Minh Nguyệt gã, mà còn là nữ thần trong tư tưởng của rất rất nhiều người đàn ông ở phía sau. Động tác cùng ánh mắt thẳng thừng kia của Đỗ Minh Nguyệt đã khiến tất cả bọn họ ai cũng gay gắt giận sôi ở trong lòng.
Nhưng Đỗ Minh Nguyệt cũng chẳng quan tâm nhiều đến vậy, gã chỉ biết ông nội của mình có bản lĩnh rất lớn, cho dù bản thân có gây ra chuyện ngu ngốc gì thì ông nội đều có thể sắp xếp ổn thỏa cho gã cả.
"Bổn công tử nói cho các ngươi hay, ta chính là Đỗ Minh Nguyệt cháu trai của đại trưởng lão hiệp hội Dược Tề Sư, nếu như các ngươi còn dám tăng giá nữa thì sẽ thành kẻ địch của toàn bộ hiệp hội Dược Tề Sư, hậu quả thế nào nghĩ cho kỹ."
Hoàn toàn là giọng điệu uy hiếp.
Sau khi nói xong, Đỗ Minh Nguyệt chẳng bận tâm đến các thanh âm huyên náo ở trong đại sảnh mà ngồi phịch xuống, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào Yêu Cơ, trong con ngươi còn mang theo vài phần đắc ý muốn tranh công.
Yêu Cơ yên lặng lườm một cái ở trong lòng, người ngạo mạn vô lễ không coi ai ra gì thế kia trước giờ nàng ta luôn xem thường.
Cầm lấy cây búa nhỏ ở trên bàn, Yêu Cơ nhìn mọi người rồi chậm rãi nói: "Còn người nào ra giá nữa không? Quy củ của sàn đấu giá các vị đều biết cả, ta nghĩ, hiệp hội Dược Tề Sư chắc chắn sẽ không vô lý đến mức chỉ vì một việc cỏn con mà lại kéo người ta vào trong danh sách đen như vậy đâu."
Lời này của nàng rõ ràng là để phủ định câu trước của Đỗ Minh Nguyệt.
Nhưng mà danh tiếng của hiệp hội Dược Tề Sư lan xa, mặc dù trong đại sảnh ai nấy cũng đều xem thường hành vi của Đỗ Minh Nguyệt, nhưng thật sự cũng chẳng có ai dám chân chính đắc tội với hiệp hội Dược Tề Sư.
Im lặng!
Đỗ Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Yêu Cơ, trong con ngươi tràn đầy đắc ý.
Truyện được cập nhập trên!
Yêu Cơ tất nhiên cũng biết suy nghĩ của mọi người, nàng ta khẽ thở dài một tiếng, đôi môi mỏng hé mở: "Bảy ngàn lượng một lần."
"Bảy ngàn lượng hai lần."
Cây búa nhỏ trong tay giơ lên, tuy bảy ngàn lượng vẫn còn cách biệt rất xa so với giá thành giao dự tính ban đầu của sàn đấu giá, nhưng Yêu Cơ biết, lúc này đây nàng chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Chẳng qua tiếc cây linh chi băng tuyết này quá.
Linh chi băng tuyết nếu không được giữ gìn cẩn thận thì nhiều lắm cũng chỉ sống được nửa tháng. Mà tên Đỗ Minh Nguyệt này cũng chẳng giống người yêu quý dược liệu là bao.
Hơn nữa Yêu Cơ cũng biết rõ vô cùng, thật ra Đỗ Minh Nguyệt cũng không phải là muốn cây linh chi băng tuyết này,
gã chỉ muốn dựa vào cái cớ này để đến gần mình mà thôi.
"Bảy ngàn lượng..." Chữ ba lần vẫn còn chưa nói ra thì đã bị ánh sáng vàng óng cắt ngang.
"Một vạn lượng bạc."
Một giọng nói đã được biến âm vang lên lanh lảnh ở giữa đại sảnh, cửa phòng màu vàng bên trái loé lên sáng rực ánh sáng vàng óng.
Là người của phòng riêng ra giá.
Vì để bảo vệ nhân vật quan trọng cùng với không muốn để bị lộ thông tin cá nhân của người ta mà sàn đấu giá đã đặc biệt bố trí phòng riêng, trong phòng riêng còn có cơ chế đấu giá đặc thù, là một công cụ đấu giá tinh tế, phía trên có thể nhập thẳng vào số tiền muốn đấu giá, sau đó số tiền đấu giá kia sẽ thông qua xử lý đặc biệt mà truyền ra ngoài, bên trên cửa phòng cũng lóe lên ánh sáng cùng màu với căn phòng để nhắc nhở người bán đấu giá.
Lúc này Vân Thư đang ngồi trên đùi Tư Đồ Thánh Dực, nàng tùy ý ngắm nghía chiếc máy đấu giá màu đen tinh tế này.
Yêu Cơ trên sân khấu cũng để lộ ra sự vui mừng như trút được gánh nặng ở trên mặt.
"Một vạn lượng bạc, còn giá cao hơn không? Nếu như không có thì linh chi băng tuyết này sẽ thuộc về người vừa ra giá." Giọng nói dịu dàng của Yêu Cơ truyền đến mỗi ngóc ngách của đại sảnh, khiến người ta vô cùng thoải mái.
Trong chốc lát Đỗ Minh Nguyệt không biết phải làm sao, gã từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai vả một cái vào mặt như vậy.
Danh tiếng của hiệp hội Dược Tề Sư khiến gã chẳng sợ cái quái gì trên đời, nhưng hôm nay lại là lần đầu tiền bị người ta chẳng thèm đếm xỉa đến thế.
Đỗ Minh Nguyệt trong nháy mắt đứng bật dậy, gã quay đầu trừng mắt về phía ánh sáng màu vàng lấp lánh ở phòng riêng kia, trợn to hai mắt muốn nhìn cho rõ xem là ai có lá gan lớn như thế.
Đáng tiếc kính của phòng riêng không phải loại trong suốt, gã vốn dĩ không thể nhìn rõ được mặt mũi người trong phòng thế nào cả.
Quay đầu lại, Đỗ Minh Nguyệt hung tợn nói với gã sai vặt: "Mau đi thăm dò người ở phòng riêng màu vàng kia cho ta!"
Mà lúc này, Vân Thư trong phòng riêng đã nhìn thấy rõ ràng biểu hiện của Đỗ Minh Nguyệt. Nàng quay đầu nghiêng cổ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng của Tư Đồ Thánh Dực rồi cười nói: "Dực Vương điện hạ, hình như có người muốn đối đầu với chàng kìa, chàng có đánh lại không?"
Rõ ràng giọng nói trêu chọc này khiến cho Tư Đồ Thánh Dực có chút bất đắc dĩ, y cúi đầu hôn người đang ở trong lòng mình một cái rồi lại lạnh nhạt nói: "Không đáng nhắc đến."
Dưới sân cũng không có ai ra giá tiếp, Yêu Cơ cầm cây búa nhỏ trong cây tùy ý ngắm nghía một lúc, trên mặt lại lộ ra nụ cười đáng yêu: "Một vạn lượng một lần."
"Một vạn lượng hai lần."
"Một vạn lượng..."
Yêu Cơ vung cây búa nhỏ lên định gõ xuống thì bỗng nhiên, Đỗ Minh Nguyệt đứng phắt dậy, siết chặt nắm đấm lại, khuôn mặt tràn ngập lửa giận: "Ta ra giá mười một vạn lượng!"
Đây là tất cả tiền để dành của gã, chỉ để nói ra một lời đầy oán hận này.
Trong nháy mắt, ánh đèn của phòng riêng kia lại lần nữa lóe lên, thanh âm lạnh lẽo như máy móc đã được xử ý qua truyền ra ngoài.
"Một vạn năm trăm lượng."
Chưa đầy một giây sau khi Đỗ Minh Nguyệt ra giá, chốc lát, mọi người đều hít ngược một hơi khí lạnh vào bụng.
"Một vạn năm trăm lượng để mua linh chi băng tuyết, thế thì người này không phải đã lỗ to rồi sao?"
"Đúng vậy đấy, mặc dù cây linh chi này quý thật, thế nhưng một vạn năm trăm lượng đã gấp hai lần giá trên thị trường của linh chi băng tuyết mất rồi."
"Người ta cũng không sợ đắc tội đến hiệp hội Dược Tề Sư, xem ra lai lịch rất lớn."
Mọi lời xì xào bàn tán của đám đông đua nhau truyền vào trong tai Đỗ Minh Nguyệt, vốn dĩ chỉ là thảo luận bình thường, nhưng vào tai gã lại vô cùng trào phúng.
"Hai vạn lượng!" Đỗ Minh Nguyệt khẽ cắn răng, hung hăng mở miệng.
Gã sai vặt ở bên cạnh keo ống tay áo của Đỗ Minh Nguyệt, làm mặt đưa đám, gã lí nhí mở miệng nói: "Công tử, ta không có nhiều bạc như thế đâu!"