Nói rồi ánh mắt Vinh Thành chuyển đến cánh cửa đang khóa chặt, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười nhạt. Nếu không phải nhận được tin tức, ả tuyệt đối không tới nhanh được thế này.
Vân Thư sợ tội bỏ trốn, lần này, ả tuyệt đối không tha cho nàng!
"Quận chúa, lời nói ra cần có bằng chứng." Tiêu Nguyên Soái cũng là người có kinh nghiệm chốn sa trường, lời nói cứng rắn như chém đinh chặt sắt, "Chuyện tội phạm bỏ chốn, Nguyên Soái ta không biết. Nhưng với thân phận một người con gái, Quận chúa lại tùy tiện ra vào phủ Nguyên Soái ắt sẽ ảnh hưởng tới danh dự của người, xin Quận chúa hồi phủ."
Ý của ông là tiễn khách.
Vinh Thành chợt cảm thấy khó mà tin. Tuy Tiêu Nguyên Soái luôn không quá vừa ý với mình, nhưng trước nay chưa từng biểu hiện trắng trợn như vậy, lại còn thẳng thắn nói việc này tổn hại đến danh dự của mình?
Danh dự của mình đã sớm gắn chặt với người đàn ông đang nằm trong phòng kia rồi! Người khắp kinh thành có ai không biết mình thích Tiêu Bách chứ!
Nhưng ông ta lại dùng lý do này ngăn cản mình?
Lúc này Vinh Thành cũng sầm mặt lại, ả nói: "Tiêu bá bá, danh dự của Quận chúa ta, trong lòng ta biết rõ. Nhưng vẫn xin mời ngài mở cửa phòng, để Đại Lý Tự Khanh vào kiểm tra ngọn ngành. Cũng tránh danh dự của Tiêu bá bá bị bôi bẩn, khiến phủ Nguyên Soái hổ thẹn."
Câu nói vênh mặt huênh hoang của Vinh Thành khiến Tiêu Nguyên Soái đen mặt không thốt ra lời. Tới lúc này ông mới chú ý tới Quận chúa còn dẫn theo Đại Lý Tự Khanh - Ôn Như Ngọc.
"Ôn đại nhân." Tiêu Nguyên Soái chuyển ánh mắt về phía hắn ta, nói lạnh lùng.
"Chào Tiêu Nguyên Soái." Ôn Như Ngọc chậm rãi bước ra, ôm quyền khom lưng với Tiêu Nguyên Soái, trên mặt còn treo nụ cười đắc chí của kẻ tiểu nhân, "Hôm nay ta cũng chỉ làm việc theo phép công, hy vọng Tiêu Nguyên Soái không cản trở, nếu không mọi người đều mất mặt cả."
Hai người này vẫn luôn bất hòa trên chốn quan trường, Tiêu Nguyên Soái không ưa thói a dua nịnh hót của Ôn Như Ngọc, Ôn Như Ngọc lại nuốt không trôi cái kiểu ra vẻ thanh cao của Tiêu Nguyên Soái, giờ phút này chẳng dễ dàng gì hắn mới nắm được điểm yếu của Tiêu Nguyên Soái, ắt không thể nhẹ nhàng buông tha.
Thấy Tiêu Nguyên Soái vẫn luôn chắn trước cửa phòng không chịu tránh, Ôn Như Ngọc cười tươi rói: "Tiêu đại nhân, hôm nay Đại Lý Tự nhận được tin báo, nói nhà ngài chứa chấp phạm nhân bỏ chốn. Tại hạ chỉ phụng mệnh làm việc. Nếu ngài có thái độ phối hợp ta sẽ không truy cứu tội lỗi. Nhưng nếu không.... " Hắn ta cũng không nói hết lời uy hiếp phía sau.
"Con ta đang ở trong phòng nghỉ ngơi, không tiện gặp khách." Tiêu Nguyên Soái chẳng hề nghĩ ngợi đã lập tức cự tuyệt, "Không có căn cứ đã tới gây chuyện, tưởng Nguyên Soái ta là người dễ ức hiếp sao?"
Lúc đó Vân Thư trịnh trọng nhắc nhở, tuyệt đối không được quấy rầy nàng. Liên quan tới tính mạng con trai mình, tất nhiên Tiêu Nguyên Soái không dễ dàng thỏa hiệp.
"Tiêu đại nhân, phủ Đại Lý Tự làm việc theo mệnh lệnh của Thái hậu, mong ngài không cản trở." Ôn Như Ngọc nhún vai cười nhạt. Sau đó, hắn rút lệnh bài Thái hậu ban đang treo bên hông xuống, "Thái hậu nương nương vô cùng coi trọng chuyện Dực Vương phi bỏ trốn cho nên ngài đừng ép chúng ta ra tay."
"Nếu ta nói không thì sao." Đôi mày kiếm của Tiêu Nguyên Soái kéo căng, hai tay ông ôm lấy ngực, nói lạnh lùng.
"Vậy đành đắc tội rồi." Ôn Như Ngọc thản nhiên đáp, sau đó hắn vẫy tay, một đám Ngự Lâm quân mang đao lập tức hùng hổ tràn vào.
Ôn Như Ngọc thong thả bước đến trung tâm đình viện, nhìn Tiêu Nguyên Soái đầy sung sướng: "Tiêu đại nhân, mong ngài phối hợp phá án với Đại Lý Tự, nếu không..." Dù hắn không nói hết lời uy hiếp nhưng tất nhiên Tiêu Nguyên Soái hiểu ý hắn muốn nói là gì.
Hai tay Vinh Thành ôm ngực, đứng bên cạnh khuyên bảo: "Tiêu bá bá, ta biết người lo lắng cho Tiêu Bách. Nhưng ta đã dẫn đến rất nhiều thái y, Vân Thư nông cạn ấy làm sao có thể sánh bằng. Sao người phải khổ như vậy chứ?"
Sắc mặt Tiêu Nguyên Soái tái nhợt, ông ngậm chặt miệng nhìn chằm chằm đám người kia. Đối với ông, bị uy hiếp trắng trợn như vậy là điều rất nhục nhã. Ôn Như Ngọc vẫn tươi cười đứng ở giữa viện, ánh mắt tràn đầy đắc ý.
Lần này hắn phải khiến Tiêu Nguyên Soái khúm núm rè rặt trước mặt hắn.
Mệnh lệnh của Thái hậu, trợ giúp của Ngự Lâm quân cùng với đặc quyền từ Đại Lý Tự, Tiêu Nguyên Soái ắt phải chịu thua thôi, sao hắn có thể lãng phí cơ hội tốt đẹp này chứ.
Người bên trong phòng kia là con trai độc nhất của Tiêu Nguyên Soái, quan trọng như tính mạng ông, tất nhiên hắn sẽ không buông tha.
Ôn Như Ngọc đứng ôm ngực, hắn đã liệu trước được lựa chọn của Tiêu Nguyên Soái. Cho dù ông ta có phản kháng thì cũng không dám chống lại
uy quyền hoàng gia. Nếu Tiêu Nguyên Soái không dám chống lại uy quyền hoàng gia, vậy thì hôm nay ông ta đừng mong bảo vệ được con mình.
Ai ngờ được Tiêu Nguyên Soái đột nhiên quát lớn: "Thứ cho ta khó lòng vâng lệnh." Rồi sau đó, ông sải chân bước ra một bước dài, lấy thân mình ngăn lại trước cửa lớn.
Thấy thế, Ôn Như Ngọc phất phất tay, ánh mắt hung ác: "Lên cho ta!"
Trong chớp mắt, mấy trăm Đái Đao Thị Vệ "soát" một tiếng, rút đao đang treo bên hông chỉ thẳng về phía Tiêu Nguyên Soái. Ánh đao lóe sáng. Động tác của mấy trăm người trật tự chỉnh tề, phối hợp cùng vô số âm thanh xé gió mang theo sát khí khiến lòng người sợ hãi.
"Ai dám động." Tiêu Nguyên Soái giận dữ quát một tiếng, lập tức từ bốn phương tám hướng lao ra vô số binh lính, bọn họ ẩn trong người hơi thở khát máu được khổ luyện qua năm tháng. Binh lính trong phủ Nguyên Soái lập tức vây kín lấy đám người.
Tiêu Nguyên Soái hào hùng nhiều năm trên sa trường như vậy, chỉ cần lệnh một tiếng, tất nhiên sẽ có vô số chiến sĩ liều mạng vì ông. Đây là kiêu ngạo của võ tướng, cũng là nỗi bi ai của võ tướng.
Ngày tháng ngâm mình trong chiến tranh không biết trước sống chết, giành được hòa bình rồi lại vướng lòng nghi kỵ của quân vương. Dù cho chỉ là thao luyện binh mã cũng buộc phải đến nơi cách rất ra kinh thành. Những người này chỉ là lính trong phủ Nguyên Soái. Còn mười vạn đại quân hàng thật giá thật dưới trướng ông đang ở một nơi rất xa, không được phép vào trong kinh thành.
Truyện được up trên
Tuy những lính tráng trong phủ này không phải chiến sĩ giết địch trên chiến trường, nhưng cũng là kẻ đã trải qua gió tanh mưa máu, sát khí trên người họ đã áp chế được được Ngự Lâm quân.
"Ngươi!" Ôn Như Ngọc tức giận đến run rẩy, vài giây sau, mắt hắn lộ vẻ mưu mô tính kế, hắn chỉ vào Tiêu Nguyên Soái gầm lên: "Tiêu đại nhân, ông muốn làm phản sao?"
Binh lính trong phủ chỉ được ra tay vào thời điểm nguy hiểm để bảo vệ an toàn chủ nhân. Nhưng nếu đám người này chống lại uy quyền hoàng gia thì đồng tội với việc xuất binh mưu phản.
Ôn Như Ngọc không hề lo lắng tính mạng của mình. Một khi Tiêu Nguyên Soái muốn ngoan cố chống đối lại hắn tới cùng, vậy Hoàng đế ắt sẽ mượn cơ hội này àm suy yếu binh lực của ông, thậm chí định tội ông có lòng riêng. Hắn tin Tiêu Nguyên Soái không ngu.
Quả nhiên, mặc dù giờ phút này binh lính trong phủ đang chiếm lợi thế nhưng Tiêu Nguyên Soái vẫn không có bất kỳ động tác gì.
Ông tái mặt im lặng không nói chỉ nhìn mọi người chằm chằm. Trong ánh mắt thâm sâu của ông lấp lóe ánh sáng khó lòng nhìn thấu.
"Cha! Cha đang làm gì đấy!" Tiêu Yến Ngọc đang ở bên cạnh bước nhanh tới, nàng ta giữ chặt lấy tay Tiêu Nguyên Soái, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, "Mưu phản là tội liên lụy tới cửu tộc cha ơi! Cha! Danh tiếng cả đời nhà chúng ta đấy cha! Cha phải nghĩ rõ ràng!"
"Tiêu đại nhân, ông nghĩ cho kỹ, hôm nay ông tránh ra, ta sẽ xem như chưa có gì xảy ra." Ôn Như Ngọc liếm môi, hếch miệng cười.
Hắn là bè cánh của Thái hậu, tất nhiên hiểu rõ kế hoạch của Thái hậu, cũng biết người đó muốn con trai Tiêu Nguyên Soái đang nằm trong phòng kia biến mất. Mặc cho Tiêu Nguyên Soái từng lập chiến công hiển hách, mặc cho ông thuở thiếu niên đã được phong tướng.
Điều hắn muốn nhìn là Tiêu Nguyên Soái phải lâm vào tình cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhìn ông điên cuồng, nhìn ông phủ phục dưới chân hắn.
Bỗng nhiên Tiêu Nguyên Soái ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ôn Như Ngọc chằm chằm. Ánh mắt kia lạnh thấu xương, tựa như của người đã chết. Ôn Như Ngọc sởn gai ốc, ngửa đầu quở trách: "Ta đếm hết ba, nếu ông còn chống đối thì đừng trách ta không nể mặt."