Tiểu Y Phi Nghịch Thiên

Trả thù


trước sau

Trong nháy mắt xung quanh rơi vào sự trầm mặc kì lạ.

Mọi người đều biết đến chuyện Dực Vương Phi suốt một tháng này cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước. Hôm nay, nếu không phải Tống Thanh Ca làm lớn chuyện lên, chỉ sợ bọn họ đều sắp quên mất phủ Dực Vương còn có một vị Vương Phi.

Khách khứa tới lui đều không được phép một mình tiến vào hậu viện phủ Dực Vương, đây là quy định được tất cả mọi người công nhận, càng chưa nói đến trong Ly viện.

Nghiêm túc mà nói, Tống Thanh Ca bị đả thương ở phía sau núi, cũng được tính là một bộ phận của Ly viện, thường ngày vốn dĩ không người lui tới.

Những ánh mắt như có như không đảo qua Tống tam nương, Vân Thư không bước ra Ly viện, như vậy đương nhiên là Tống Thanh Ca tự tìm đến cửa, sự ngang ngược của Tống Thanh Ca vẫn luôn lừng lẫy nổi danh trong giới thượng lưu.

Người nhà họ Tống đang nổi giận đùng đùng lập tức bình tĩnh hơn một chút.

"Lòng lang dạ sói! Con gái của ta thương hại ngươi một mình ở đây cô độc nên có lòng tốt đến tìm, nhưng ngươi lại đánh nó đến trọng thương!" Ánh mắt Tống tam nương xoay chuyển, lạnh lùng nhìn Vân Thư chằm chằm.

Tống tam nương vừa dứt lời, bỗng nhiên Vân Thư cười khinh miệt, trong đôi đồng tửđen nhánh như đầm nước sâu giờ tràn đầy vẻ mỉa mai.

"Lòng lang dạ sói? Vũ khí trong tay Vân Thư ta là kiếm bạc, thương tích trên người Tống Thanh Ca là do roi gây ra, các ngươi có thể lục soát thử, xem xem chỗ này của ta có roi hay không. Huống hồ nhà họ Vân ta từ lúc nào thân cận với nhà họ Tống như vậy? Thậm chí còn cần đến quan tâm con gái đã xuất giá có cô độc không?"

"Lòng tốt bị cho là lòng lang dạ sói, nữ nhi của ta muốn đến thăm ngươi, thế mà ngươi lại mở miệng mỉa mai nó!" Đôi mắt Tống tam nương đỏ bừng, bà ta hận không thể lột da Vân Thư treo lên, lóc thịt nàng ra ăn.

"Hà, đến thăm ta, vậy mang roi da ra làm gì? Đập muỗi cho ta, hay là ả ta thiếu đánh cần ta đánh ả ta?"

Lời này vừa nói ra, trong đám người lập tức có kẻ bật cười khì khì.

Sắc mặt Tống tam nươngliền tái nhợt.

"Tống tam phu nhân, người nhà họ Vân ta cũng không phải là dễ bắt nạt, nô bộc của con gái ngươi nhiều như vậy, không phải ai cũng là người mù, Vân Thư đánh không hoàn thủ mắng không nói lại của ngày trước đã chết, người hôm nay đứng ở chỗ này không phải kẻ chịu thiệt thòi rồi chỉ biết tự mình liếm vết thương!"

Vừa dứt lời, Vân Thư xé ống tay áo ra, lộ ra mấy lằn roi in sâu trên cánh tay.

Đây là dấu vết bị lưu lại lúc Vân Thư bị Tống Thanh Ca bức bách uống thuốc độc vào tháng trước, mặc dù đã tiêu trừ không ít, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Ánh mắt của mọi người lưu chuyển trên người Vân Thư, Tống tam nương và Chu Ngọc, đều im lặng không lên tiếng.

"Tống tam phu nhân, đứa trẻ Vân Thư hài tử này mặc dù không được ta yêu thích, nhưng rốt cuộc vẫn là con gái của Vân phủ." Vân Kính một bên trầm mặc bỗng lên tiếng, trong giọng nói trầm thấp tràn đầy vẻ không vui.

Đây là thái độ của Vân phủ!

Vân Thư để lộ ra vết thương do bị roi đánh trước mặt mọi người, mặt mũi bị mất là mặt mũi của Vân phủ! Huống hồ vết thương kia chằng chịt, khiến người ta dù muốn coi nhẹ cũng không cách nào làm được.

Tống tam nương cau mày, Vân Thư dù sao cũng là con gái của nhà họ Vân, thế nhưng bà ta là một kẻ khôn khéo, nhanh chóng quyết định uất ức nói với Vân Kính: "Vân đại nhân ngươi xem, Chu Ngọc, Vân Thư, còn có con gái của ta, ba đứa trẻ này thân thiết với nhau, bình thường tỉ thí tỷ thí một chút, có chút thương tích cũng là bình thường."

Tỷ thí bị thương, đúng thật rất bình thường, giải thích thế này dường như rất hợp lí.

Chỉ đáng tiếc Vân Thư đứng giữa đình viện nhìn đám người lá mặt lá trái hoàn toàn không kiên nhẫn nổi, tiếng nói thanh thúy vang vọng khắp đại sảnh: "Nếu tỷ thí bị thương rất bình thường, vậy hôm nay Tống tam phu nhân chạy đến chất vấn Vân Thư để làm gì? Vân Thư tuổi còn nhỏ, nhất thời không khống chế sức lực tốt, chuyện này có thể trách Vân Thư sao? Thi đấu luận võ, sống chết là do số trời, Vân Thư cũng chẳng trách người khác về những vết roi chằng chịt này."

Lời này nương theo lời của Tống tam nương, lập tức chặn họng khiến Tống tam nương nói không ra lời.

Nghe được lời của Vân Thư, lúc này Vân Kính mới bắt đầu mở mắt quan sát kĩ đứa con gái chưa bao giờ khiến hắn chú ý đến này.

Con gái trong trí nhớ của
hắn, rụt rè nhút nhát, gặp phải chuyện gì trừ khóc ra thì chẳng còn gì khác, không hề giống với mẫu thân nàng. Hôm nay nhìn xem, con gái lớn rồi, tính tình thay đổi rồi, tâm tính dường như cũng trầm ổn hơn.

"Tỷ võ là do số trời? Thư nhi cô nương thật đúng là người thẳng thắn, không bằng đến tỷ thí với Ngọc nhi một chút." Chu Ngọc một bên nãy giờ trầm mặc không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng, trong nháy mắt ánh mắt hả hê của đám người xung quanh tập trung lên người Vân Thư.

Vân Thư thản nhiên nhìn người kia, một bộ áo bào màu hồng nhạt, rất hoa lệ, chỉ là phong thái toàn thân của cô gái này lại bị bộ áo quần hoa lệ kia che lấp đi mất, giống như đứa trẻ lén mặc áo quần của người lớn vậy.

"Chu Ngọc, con gái nuôi của Thái Phi, tập võ từ nhỏ, võ thuật xếp hạng thứ tư trong các thiếu nữở thành Thiên Hoa, thiện dùng kiếm." Một âm thanh quen tai lúc ẩn lúc hiện truyền vào tai Vân Thư, là người đàn ông mặc áo bào tím kia.

Vân Thư khẽ gật đầu, biểu thị mình đã nghe được, sau đó chuyển mắt, dửng dưng nhìn Chu Ngọc cầm kiếm đi đến chỗ mình.

Chu Ngọc này lớn hơn nàng khoảng bốn năm tuổi, có điều đây chẳng phải chuyện lớn gì, trong đám người trẻ tuổi, Vân Thư nàng còn chưa từng e sợ một ai!

Mũi kiếm cách xa chỉ về phía Chu Ngọc, Vân Thư lạnh lùng nâng cằm lên, bàn tay trái vươn ra, ngón tay chậm rãi ngoắc ngoắc, cuồng ngạo cực kì! Kẻ có bất kì cấu kết gì với Tống Thanh Ca, nàng đều không có thiện cảm!

Chiến thư này, nàng tiếp nhận!

Đoàn người tức khắc bộc phát ra một trận ồ à, vài người trẻtuổi vỗ tay, tiếng vỗ tay rất thưa thớt, có vẻ hơi khôi hài.

Sắc mặt Chu Ngọc xám xịt, ả ta khinh thường động thủ với người nhỏ tuổi hơn mình, thế nhưng nếu người này là Vân Thư, vậy đây là chuyện khác rồi.

Ả ta cực kì căm hận tẩu tử trên danh nghĩa nàycủa mình!

"Nhường ngươi ba chiêu." Chu Ngọc nâng kiếm chỉ vào Vân Thư, dáng vẻ cuồng vọng!

Chỉ là trong đôi mắt Chu Ngọc hiện lên vẻ toan tính, trước làm quân tử sau làm tiểu nhân, như vậy, nếu trong lúc tranh tài, ả ta vô ý sẩy tay "gây thương tích" cho Vân Thư, vậy cũng không có gì đáng trách.

Vân Thư ngẩng đầu, nhếch miệng giương lên một nụ cười khinh miệt, ngữ khí hờ hững: "Không cần."

So cuồng vọng sao? Thế gian này vẫn chưa có người nào hơn được nàng!

Trong mắtChu Ngọc lóe lên vẻ tức giận, dám cuồng vọng kiêu ngạo vớiả ta, ả phải khiến Vân Thư trả giá thật lớn!

Thân hình chớp động, kiếm trong tay Chu Ngọc lóe sáng, thanh kiếm mang theo sát khí gào thét bay thẳng đến trái tim Vân Thư.

Rõ ràng, Chu Ngọc vừa ra tay liền muốn dồn Vân Thư vào đường chết, bằng không ả ta sẽ không vừa mới bắt đầu đã ra tay tàn ác như vậy.

Vân Thư cũng không thèm nhìn thanh kiếm đang bay thẳng đến, kiếm bạc trong tay nàng vung ra, mũi kiếm nhắm thẳng vào yết hầu của Chu Ngọc, nhanh như chớp!

Lấy mạng đổi mạng!

Những người xung quanh có võ thuật hơi cao hít một hơi lạnh, Vân Thư này điên rồi sao? Chu Ngọc nhướng mày, bước chân chếch đi, mũi kiếm theo đó dịch chuyển.

Đồng quy vu tận với Vân Thư? Ả ta chẳng thèm!

Thân thể mới dịch chuyển, kiếm trong tay còn nằm giữa không trung, Vân Thư ở bên cạnh đã chẳng thấy đâu. Ngay sau đó, Chu Ngọc cảm nhận được một luồng hơi lạnh thấu xương, bên hông nàng ta bị một vũ khí lạnh như băng kề vào, sự sắc nhọn của vũ khí khiến cả khuôn mặt Chu Ngọc trắng bệch.

Chuyển cánh tay, thanh kiếm kề ngang lên cái cổ trắng nõn của Chu Ngọc, Vân Thư lạnh lùng mở miệng nói: "Ngươi thua rồi."

Những gì năm ấy nàng học, chưa bao giờ là thứ kiếm pháp đẹp mắt, mà là một chiêu trí mạng, chết ngay tại chỗ, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải sắc bén, chiêu thức đoạt mạng!

Đồng quy vu tận ư? Chu Ngọc còn chưa xứng!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện