Quay người, Quận Chúa Vinh Thành đang chuẩn bị đi xem một chút tình hình ca ca Tiêu Bách của nàng ta, một bóng người đột ngột chặn ngay trước mặt nàng, giương mắt xem xét, là Tiêu Nguyên soái.
"Bên trong là nơi khuyển tử nghỉ ngơi, vì danh dự của quận chúa, xin quận chúa trân trọng." giờ phút này trên mặt Tiêu Nguyên soái đã hoàn toàn không có chút ý cười nào.
"Bác Tiêu, ta chỉ là muốn quan tâm một chút tình hình của Tiêu Bách ca ca mà thôi." Vinh thành hơi ủy khuất giải thích, nàng ta vẫn luôn biết Tiêu Nguyên soái không thích nàng, thế nhưng là ông ấy chưa hề biểu hiện rõ ràng như bây giờ.
"A, quận chúa, sự quan tâm của ngài suýt chút nữa lấy đi mệnh của Bách Nhi, chúng tôi đảm đương không nổi." Tiêu Nguyên soái vốn là người vô cùng thẳng thắn đến cực điểm, giờ phút này càng thẳng thắng hơn.
Vinh thành ủy khuất cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ta không cố ý..." Cô ta chỉ là không nghĩ đến, Vân Thư vậy mà thật có thể cứu được Tiêu bách.
"Mời Quận chúa trở về đi, nam nữ thụ thụ bất thân( nam nữ không được tiếp xúc gì với nhau), hành vi lần này của quận chúa, cho dù không vì mình cân nhắc, cũng phải vì Bách Nhi mà cân nhắc, Bách Nhi về sau vẫn phải cưới vợ." Tiêu Nguyên soái trực tiếp khép lại cửa phòng, sắc mặt tái đi.
Trong nháy mắt, mặt vinh thành bợt trắng.
Tiêu Nguyên soái hoàn toàn không thích nàng ta, nhưng là ngay trước mặt mình nói việc Tiêu bách phải cưới vợ như vậy, hiển nhiên là ông ta đã hạ quyết tâm không để cho nàng ta vào cửa.
Lúc đầu với địa vị của nàng ta, hôn sự này đã sớm thành, nhưng Tiêu Nguyên soái một mực do do dự dự nói phải dựa vào lựa chọn của Tiêu bách, bây giờ xem ra, tia hi vọng kia tựa hồ cũng không còn rồi.
Cảm xúc xấu hổ, phẫn nộ xông lên đầu, vinh thành cũng không có tâm tư đợi ở đây nữa, trực tiếp cáo từ rời đi.
Ngày thứ hai, ở kinh thành bắt đầu xôn xao, có hai chuyện cực kì oanh động.
Một là đại quan đương triều nhất phẩm của Đại Lý Tự đắc tội Dực Vương phi bị Dực Vương cách chức điều tra, đây là lần đầu điện hạ Dực Vương chen chân vào việc triều đình. giận dữ vì hồng nhan, đánh giá của dân chúng đối với Dực Vương không thấp đi mà ngược lại càng lên cao, cho là hắn là người có tính tình thành thật, mà đối Dực Vương phi thì càng thêm hiếu kì, đến tột cùng là một tài nữ đến thế nào, mới có thể để cho một tồn tại như thần tiên như Điện hạ Dực Vương vì nàng mà giận dữ.
Mà thậm chí, còn truyền ra đủ loại sự tích về Dực Vương phi, tỉ như thắng tiền đặt cược lưu ly các, y thuật thần thánh, còn có các loại ân ái tình cừu liên quan tới nàng và Dực Vương.
Lập tức, mấy người kể truyện trong các quán trà tiểu điếm khắp kinh thành cũng bắt đầu nói đến câu chuyện về Dực Vương phi, mỗi một lần kể đều đầy tiếng người huyên náo. Kể từ việc lúc Vân Thư không được sủng ái ở phủ Vân Đại Tướng Quân, kể đến lúc được sủng ái cực kỳ như bây giờ. Thanh danh của Vân Thư, càng thêm vang dội hơn ở chốn kinh thành.
Về phần chuyện khác, chính là ngày mừng thọ của Hoàng đế sắp đến, đây là ngày long trọng nhất nước Thiên Hoa.
Ngày mừng thọ của Hoàng đế có khâu tặng lễ, đây là khâu mà kỳ trân dị bảo sẽ xuất hiện để ganh đua khoe sắc, rất nhiều đồ vật trăm năm khó gặp cũng sẽ xuất hiện vào ngày này, mà các nước thuộc địa của Thiên Hoa Quốc cũng sẽ phái người đến dâng lễ vào ngày này.
Năm nay, nghe nói thái tử nước Yên Vân sẽ tự mình đến đây chúc thọ. Nước Yên Vân, là một trong những quốc gia trong năm nước lớn có thể đứng song song cùng với nước Thiên Hoa, không phải là nước lệ thuộc, giữa hai nước còn cách rất nhiều nước nhỏ yếu, hai quốc gia vốn chẳng có quan hệ kết giao gì cho cam.
Bởi vậy, Thái tử nước Yên Vân đột nhiên đến thăm, khiến đám người phía dưới luôn ở vào cảnh đất nước thái bình bỗng nhiên cảnh giác. Là địch hay bạn, không rõ ràng.
Buổi tối, Tư Mã Thánh Dực và Vân Thư bồi thái phi dùng bữa tối, cũng không biết Chu ngọc đang ở nơi nao.
"Dực nhi, ngày mừng thọ của hoàng thượng con định dâng tặng thứ gì?" Đang dùng bữa thì thái phi thuận miệng hỏi.
Bà ta là nữ, lại là trưởng bối, không cần chuẩn bị lễ vật gì, nhưng Tư Mã Thánh Dực thì khác, chàng là hoàng tử, là vương gia, cũng là hạ thần, tự nhiên muốn chuẩn bị lễ vật.
Thế nhưng là việc chuẩn bị lễ vật cũng
có kiêng kỵ của nó, lễ nhẹ sẽ bị Hoàng đế nghi kỵ, lễ nặng thì sẽ đoạt danh tiếng của Thái Tử mất, bởi vậy thái phi không thể không quan tâm. Bà ta sợ với tình tuy ý của Tư Mã Thánh Dực sẽ không nghĩ đến việc cong cong vẹo vẹo trong đó.
"Tiền." Tư Mã Thánh Dực gắp thức ăn bỏ vào chén Vân Thư, cũng không ngẩng đầu lên.
"Tiền?" Thái phi hơi ngạc nhiên, nào có người tặng thọ lễ lại tặng tiền bạc a, đây cũng quá... thô tục đi. Mà nếu như dâng tiền, lại dâng bao nhiêu thì mới đúng?
Vân Thư thấy thái phi nghi vấn, ngẩng đầu cười nói: "Nương, ý tứ của Dực là, đem tiền đặt cược lần trước thắng được dâng lên. Chiêu này gọi là, mượn tiền của người khác, mua mặt mũi của mình."
Lần trước thắngtiền tài nhà mẹ đẻ của Thái hậu, mặc dù nói muốn nộp lên quốc khố, nhưng là vẫn luôn không cóhành động cụ thể gì, vừa vặn mượn lễ mừng thọ của Hoàng đế lần này để đưa lên, dù sao cũng không phải là của tiền của mình, cũng không đau lòng gì.
"Ý kiến hay." Thái phi cười, sau đó hỏi: "Đến cùng có bao nhiêu bạc đâu?"
Bà chỉ biết là rất rất nhiều tiền, nhưng cụ thể số lượng bàkhông hỏi qua, cũng không đi dò xét. Dù sao, ở trong mắt bà, đó là đồ của Dực Nhi, quyền xử lí là do Dực Nhi.
"50 ngàn vạn lượng vàng, cụ thể con cũng không nhớ rõ." Vân Thư thuận miệng đáp, sau đó nhìn vào thịt chất như núi trong chán mà sầu người.
Nhiều như vậy mà phải ăn xong, vậy thì bể bụng mất.
"Năm mươi năm ngàn bốn trăm tam mươi vạn lượng vàng." Tư Mã Thánh Dực cơ hồ không suy nghĩ liền nói ra một con số, lập tức khiến Vân Thư kinh ngạc nhìn chàng, trí nhớ như này thật đúng là không phải người bình thường có thể có.
"Thật là nhiều." Thái phi hiển nhiên cũng bị dọa, số tiền tài này có thể nói là giàu ngang quốc gia, phủ tể tướng tuyệt đối không thể bỏ ra nổi nhiều tiền tài đến vậy, như vậy chỉ còn một khả năng, đó chính là bên Thái hậu đã động tay động chân vào quốc khố.
Bất quá, dùng tiền trong quốc khố trả lại quốc khố, Hoàng đế lại thiếu nhân tình Tư Mã Thánh Dực, thật sự là một vụ mua bán có lời.
Mặt trời ló lên từ phía đông, trời cao không khí trong lành.
Vân Thư đi theo Tư Mã Thánh Dực vào vùng ngoại ô, đi thẳng đến bên trong nơi huấn luyện sâu trong rừng.
Bởi vì bị Thái hậu làm khó, nàng cảm giác sâu sắc được mình quá bó tay bó chân khi không có thế lực, sau bữa ăn tối hôm qua, nàng liền trực tiếp nói về chuyện này với Tư Mã Thánh Dực, Tư Mã Thánh Dực vô cùng sảng khoái mà đem thế lực- Long Dực Đoàn mà chàng ta tự hào nhất giao cho Vân Thư.
Nơi huấn luyện được giấu ở vùng ngoại ô trong núi rừng, vô cùng ẩn nấp, nếu như không phải Tư Mã Thánh Dực dẫn đường, cho dù là Vân Thư cũng tìm không thấy nơi này. Giờ phút này, người của Long Dực đoàn đang vất vả thao luyện.
Mắt lạnh quan sát, Vân Thư nhếch khóe môi lên mỉm cười thản nhiên. Thành viên Tình báo sao? Đây chính là nghề nghiệp kiếp trước của nàng, còn ám sát? Nàng chính là vua của bóng tối đó!
Long Dực đoàn chỉ có hai mươi người, hai mươi người này là do Tư Mã Thánh Dực tỉ mỉ chọn lựa,chọn một tinh anh từ trong cả trăm người ra. Lúc đầu, Tư Mã Thánh Dực dự định đem bọn họ bồi dưỡng thành tình báo cao cấp, tinh thông thu thập thông tinh tình báo thu và ám sát.
Những người này đều sẽ thành phụ tá đắc lực của chàng, vì kế hoạch sau này mà giúp sức trợ lực, bây giờ chàng lại đem thế lực mình tự hào nhất cho Vân Thư, mí mắt cũng không giựt một cái.
Chỉ cần là Vân Thư, cái gì cũng đều bỏ được.