Hôm nay đích thân cục trưởng Tạ Hoài Viễn của Sở cảnh sát điều tra Thượng Hải đến nhà gặp riêng Lục Kiến Quốc và Hàn Phong.
_Anh Lục, tôi rất lấy làm tiếc. Nhưng cái tên Mã Dục Chân đó cứ như bốc hơi vậy, một chút dấu vết cũng không còn.
_Ý của anh là không tìm được người ?
_Đúng vậy. Chúng tôi đã truy xuất CCTV gần hiện trường vụ tai nạn, và theo dõi nhận diện bằng AI, phát hiện hắn lên xe đi về hướng tỉnh Chiết Giang. Nhưng khi truy đến phòng trọ hắn ở thì mất dấu. Có người nhìn thấy hắn đã lên một chiếc xe. Đáng tiếc ở khu vực đó quá hẻo lánh, không có CCTV nên đành chịu.
Lục Kiến Quốc liền hiểu ra, ông vẫn là chậm hơn một bước. Cái tên Mã Dục Chân đó có lẽ đã không còn sống trên đời này nữa, thi thể chắc cũng bị phi tang mất tích rồi. Hàn Phong bây giờ mới lên tiếng
_Vậy còn tài khoản ngân hàng và giám sát điện thoại thì sao chú Tạ ?
_Tài khoản ngân hàng không có giao dịch bất thường, kiểm tra tổng đài cũng vậy, không có số lạ gọi tới hoặc đi. Có vẻ họ đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng.
_Còn người thân của Mã Dục Chân ?
_Hắn vốn là cô nhi, đã từng có vợ con, nhưng đã li dị cách đây 5 năm. Bình thường là tên cục súc, nên bạn bè cũng ít, chẳng khai thác được thông tin gì giá trị.
Cuộc điều tra rơi vào ngõ cụt không nằm ngoài dự đoán nên Kiến Quốc và Hàn Phong cũng chẳng bất ngờ. Đợi cho Tạ Hoài Viễn về rồi, Kiến Quốc mới hỏi Hàn Phong
_Con vẫn cho người giám sát cha con Phạm Vĩ Thành chứ ?
_Mấy hôm nay ông ta hoàn toàn không có hành động gì bất thường.
_Hắn thừa biết chúng ta sẽ nghi ngờ nên chẳng có gì lạ.
_Ba, con nhất định khiến ông ta trả giá cho chuyện này.
_Cứ làm theo ý con.
Lục Kiến Quốc cũng không muốn bỏ qua, vậy chi bằng để Hàn Phong ra tay dạy cho Phạm Vĩ Thành một bài học đích đáng, để hắn biết rõ giới hạn của mình.
****
Mấy hôm nay Phạm Vĩ Thành không thấy động tĩnh gì bên nhà họ Lục, trong lòng ông ta cũng hơi nhẹ nhõm. Chỉ cần phía cảnh sát không tìm được Mã Dục Chân thì ông ta vẫn an toàn.
Gia Hân đến công ty tìm ba mình. Cô vẫn muốn biết về tình hình của Bác Văn. Từ sau hôm tai nạn, Hạo Thiên đã bắt đầu nghi ngờ Gia Hân có liên quan, nên cô cũng không dám hỏi anh nữa
_Ba !
Vĩ Thành đang chăm chú xem máy tính, cũng không buồn nhìn lên
_Con đến đây làm gì ?
Gia Hân tùy tiện ngồi xuống ghế đối diện ông, cố ý chồm sát nói nhỏ
_Ba, hình như anh Hạo Thiên nghi ngờ con có liên quan đến vụ tai nạn.
_Cái gì ?
Quả nhiên, Vĩ Thành giật mình ngay, ông ta không hề nghĩ đến khả năng này
_Con lại gây ra họa gì nữa hả ?
_Con có làm gì đâu, sao ba cứ nghĩ xấu cho con.
_Vậy tại sao Hạo Thiên lại nghi ngờ con ?
_Con cũng không biết, anh ấy cũng không khẳng định, nhưng hình như anh ấy đã biết gì đó.
Vĩ Thành trong bụng như đánh lô tô. Hạo Thiên là con cáo già, mà con gái ông lại quá đơn giản, bị hắn dắt mũi cũng là dễ hiểu
_Rồi con nói thế nào ?
_Con tất nhiên không nói gì rồi. Cả tuần con ở yên một chỗ theo ý ba còn gì.
_Ừ, vậy là tốt.
Nếu Hạo Thiên biết mà không nói, coi như vẫn còn nể tình. Dù gì, hắn cũng không thể bán đứng nhà vợ được. Xem ra để Gia Hân kết hôn với Hạo Thiên là lựa chọn rất đúng đắn.
_Con tốt nhất là đừng có mà gây chuyện vớ vẩn ngoài đường nữa. Lo mà o bế Hạo Thiên rồi sinh con cho nó đi.
_Ba à, sao ba cứ nói hoài chuyện đó vậy. À mà ba, ba có biết tình hình hai người đó thế nào không ?
_Con còn dám hỏi tới nữa hả. Chẳng phải nhờ phước của con mới gây ra rắc rối như vậy sao ?
_Ba lại mắng con !
_Ba nói gì sai