Bác Văn đưa Thư Di về nhà riêng. Sở dĩ từ hôm xuất viện đến giờ vợ chồng cô đều ở lại bên biệt thự Eden. Lục phu nhân muốn tự tay lo lắng cho con dâu đến khi cô khỏe hẳn. Hôm nay trở về, quản gia và người hầu trong nhà nhìn thấy cả hai bình an lành lặn đều vui mừng.
Thư Di lên phòng liền giành đi tắm trước. Bác Văn ma mãnh thừa dịp đòi vào chung nhưng nhất quyết bị từ chối, đành đi sang phòng khác. Thư Di tắm gội xong liền xả nước đầy bồn rồi thả mấy bánh xà phòng tạo bọt của hãng Lush vào, chúng nhanh chóng tan ra, sủi bọt, tạo thành nhiều màu sặc sỡ hòa lẫn vào nhau.
Thư Di bước vào, ngồi xuống duỗi thẳng chân, ngả đầu ra sau tựa vào thành bồn. Hít một hơi sâu rồi thở hắt ra, cảm giác nhẹ cả người. Một ngày dài với nhiều cảm xúc tiêu cực, cộng với cơ thể mới trải qua đợt điều trị, khiến cô mệt mỏi, ríu mắt. Mùi thơm tinh dầu thoảng trong không khí giúp an thần, nhanh chóng đưa Thư Di vào giấc ngủ quên.
Ở ngoài này, Bác Văn tắm xong mới trở lại, trên tay còn cầm theo một chai rượu vang đỏ và ly. Anh nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng thân thương đâu cả. Liền đặt rượu và ly lên chiếc bàn cạnh giường rồi đi nhanh lại phòng tắm.
Hoàn toàn im ắng, cũng không nghe được tiếng nước chảy, Bác Văn lo lắng mở cửa. Cảnh tượng bày ra trước mắt làm anh nín thở. Thư Di đang nằm gục đầu ngủ ngon lành. Phần thân trên để lộ ra, trắng hồng mê người.
Bác Văn đi lại đỡ lấy đầu Thư Di khiến cô giật mình choàng tỉnh. Đầu óc còn mơ màng cứ chớp chớp mắt nhìn anh, lúc này trông thật đáng yêu vô cùng. Bác Văn mỉm cười nhẹ nhàng
_Anh bế ra ngoài nào.
Nói rồi liền xả hết nước trong bồn. Thân thể Thư Di từ từ lộ hết ra ngoài, khiến Bác Văn vô cùng bức rứt. Anh với tay lấy vòi sen rửa sạch mấy vết màu xà phòng dính trên cơ thể vợ mình. Thư Di tuy ngượng nhưng vẫn mặc kệ để anh làm. Tuy người đã sạch sẽ nhưng Bác Văn vẫn chưa muốn dừng lại, bàn tay ma quỷ của anh cứ xoa nắn hai bầu ngực trắng nõn của cô, lâu lâu còn bóp mạnh để lại vết hằn đỏ.
_Á, Văn, đừng như vậy mà...
Thư Di kêu lên, đẩy tay anh ra, nhưng Bác Văn càng bóp mạnh hơn, còn day kéo hai đầu ti màu hồng. Ai mà biết được anh đã phải nhịn bao lâu nay từ sau vụ tai nạn, vì muốn để cơ thể cô có thời gian phục hồi hoàn toàn. Giờ cô đã khỏe rồi thì đừng hòng anh buông tha.
Nhìn thấy Thư Di nhăn nhó vì đau, Bác Văn mới chịu dừng lại, lấy khăn lớn trùm kín người cô rồi ẵm ra ngoài. Nhiệt độ ngoài phòng mát lạnh làm Thư Di nổi da gà, co người lại.
_Lạnh à ?
_Dạ..
Thư Di nhỏ nhẹ gật đầu. Bác Văn đặt cô ngồi trên giường rồi đi lấy máy sấy, ngồi xuống phía sau, bắt đầu sấy tóc cho cô. Thư Di ngồi gọn trong lòng anh, cô như chú mèo nhỏ nhắm mắt tận hưởng sự yêu chiều. Hơi ấm làm Thư Di cảm thấy tốt hơn nhiều.
Thấy Bác Văn đã sấy xong, cô định xuống giường đi thay đồ thì bị anh giữ lại
_Không cần đâu, đằng nào thì lát cũng cởi hết.
_...
Thư Di nghe anh nói thì đỏ hết mặt mày. Cô và anh chưa gần gũi cũng hơn 2 tháng rồi. Chắc là anh rất...bức bối khó chịu. Thảo nào nãy giờ cứ nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Thư Di bất giác kéo tấm khăn lớn sát vào người hơn.
Bác Văn tắt đèn phòng, chỉ để lại ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp. Anh cầm chai rượu giơ lên lắc lắc, nheo mắt với Thư Di
_Pinot Noir, hi vọng em sẽ thích vợ à.
Mỗi lần Bác Văn gọi vợ à là tâm hồn Thư Di lại xao xuyến. Cảm giác hạnh phúc lâng lâng rất kì lạ. Cô chăm chú nhìn anh rót rượu ra ly, chất lỏng màu đỏ sậm chảy vào ly sóng sánh như mê hoặc. Bác Văn ngồi xuống sát bên cô, cầm ly giơ lên cao
_Mừng vợ anh bình an nào.
Nói rồi liền đưa lên miệng uống. Ủa, sao có một ly, rồi ly của mình đâu ?! Thư Di chưa kịp hỏi thì đã thấy Bác Văn cúi mặt xuống sát kề bên. Anh kéo cô ngả vào lòng mình, để đầu cô hơi ngửa ra, áp môi lên môi. Chất lỏng kia rỉ vào miệng, Thư Di tròn mắt