Thư Di do dự nhìn vỉ thuốc trên tay một hồi, cuối cùng vẫn bóc một viên bỏ vào miệng
_Thư Di !
Cửa phòng mở ra, Thư Di giật mình, vội giấu vỉ thuốc vào ngăn kéo bàn, nhưng Bác Văn đã kịp nhìn thấy hết. Anh để một cái túi giấy lớn màu trắng lên giường sau đó đi lại gần, mở ngăn kéo ra. Bác Văn nhíu mày, còn Thư Di thì quay sang chỗ khác lảng tránh
_Em uống thuốc ngừa thai hả Thư Di ?
Thư Di bất đắc dĩ gật đầu. Bác Văn trong lòng như nổi sóng nhưng vẫn ráng giữ bình tĩnh
_Em không muốn có con với anh ?
_Không, không phải như vậy đâu !
_Vậy thì tại sao ?
Thư Di chần chừ không muốn nói, thực tâm cô rất muốn có em bé. Nếu có thể sinh được một, hai đứa con xinh xắn, đáng yêu thì tất nhiên là việc quá tốt. Cô rất muốn biết xem đứa trẻ mang ADN kết hợp của hai vợ chồng cô trông như thế nào. Nhưng mà nỗi sợ mơ hồ vẫn ám ảnh, khiến cô không có can đảm.
_Văn, em nghĩ bây giờ vẫn chưa thích hợp.
_Chưa phải lúc, hay là vì em không muốn ?
_Ông xã !
Thư Di sửng sốt, Bác Văn nói như vậy là không tin cô sao. Thư Di bối rối, định giải thích nhưng Bác Văn đã lập tức quay lưng đi thẳng ra ngoài. Anh tức giận đóng mạnh cửa, trong lòng tràn đầy thất vọng. Thư Di nhìn theo, tâm trạng bỗng dưng chùng xuống nặng nề.
Bác Văn lái xe về biệt thự Eden. Lục phu nhân ngạc nhiên vì không thấy con dâu, lại nhìn mặt con trai không vui, đoán chắc là có chuyện rồi.
Bác Văn về phòng mình, thả người xuống giường, tâm tình bây giờ vô cùng thất vọng, trong đầu cứ thắc mắc rốt cuộc tại sao Thư Di lại không muốn có con. Hóa ra bấy lâu nay chỉ có mình anh ngu ngốc mong chờ tin vui.
Chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếng nói của Lục phu nhân vang lên nhẹ nhàng
_Văn, mẹ vào được không ?
Bác Văn ngồi dậy đi ra mở cửa cho mẹ. Lộ Khiết đặt dĩa trái cây lên bàn, mỉm cười nhìn con trai
_Hai đứa gây nhau à ?
Bác Văn im lặng, hồi sau mới chịu mở lời, giọng yểu xìu
_Thư Di cô ấy không muốn sinh con.
Lộ Khiết ngạc nhiên nhưng vẫn từ tốn
_Không muốn hay là chưa muốn ?
_Cô ấy nói chưa phải lúc thích hợp.
_Rồi con trả lời thế nào ?
_Con nghĩ là cô ấy không muốn có với con.
Lộ Khiết liền hiểu ra vấn đề. Bà đã nghe chồng kể hết mọi chuyện liên quan đến Thư Di. Lúc đầu bà vô cùng kinh ngạc, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ càng, bà hiểu với hoàn cảnh lúc đó thì ông không có sự lựa chọn. Bà chỉ trách ông không chịu tin tưởng bà, nhưng Kiến Quốc lại nói vì ông không muốn làm liên lụy đến vợ con.
Lộ Khiết sau khi biết rõ ngọn ngành, đã hiểu vì sao một người kín kẽ như chồng mình lại đặc biệt ưu ái Thư Di như vậy. Bà lại càng thương cảm cho đứa trẻ bất hạnh đó. Nghĩ tới Bác Văn, thì ra đứa con trai này của bà vẫn còn quá may mắn.
_Con trai, con yêu Thư Di được bao nhiêu ?
_...
_Không trả lời được đúng không ?!
Bác Văn nhìn mẹ, càng thấy khó hiểu
_Tình yêu thì làm gì mà đong đếm được. Con nghĩ là con đã yêu Thư Di rất nhiều, nhưng mà đó chỉ là bản thân con nghĩ. Nếu Thư Di nói nó yêu con nhiều hơn thì con có tin không ?
_...
_Chúng ta vẫn luôn tự cho rằng mình mới là người hi sinh nhiều hơn cho đối phương, nên khi thất vọng, sẽ dễ dàng nghĩ là do người kia không yêu mình. Bác Văn, đàn ông hơn nhau ở bản lĩnh và sự rộng lượng. Nếu ngay cả với người phụ nữ của mình mà con cũng không thể thông cảm thì tình yêu của con vẫn chỉ là thứ tình cảm ích kỉ, nhất nhất đều muốn đối phương phải theo ý mình. Như vậy, người bị tổn thương cũng chính là con và Thư Di mà thôi.
Bác Văn ngẩn người, hôm nay mẹ anh lạ quá, anh chưa bao giờ nghĩ bà lại tâm lý như vậy. Có lẽ vì bản thân anh từ nhỏ đã tự tách mình ra nên mới không hiểu được mẹ. Lộ Khiết nhìn con trai, ánh mắt lộ rõ niềm yêu thương
_Thư Di là đứa luôn suy nghĩ chu toàn, con muốn bảo vệ vợ mình thì phải mạnh mẽ hơn con bé, phải chứng minh được mình là chỗ dựa vững chắc cho vợ, chứ không chỉ là nói suông. Có như vậy thì Thư Di mới có thể tin tưởng mở lòng với con được. Tình yêu, không phải là so đo xem ai yêu nhiều hơn, mà là tin tưởng. Con hiểu không ?
Bác Văn im lặng cúi đầu, nghe mẹ nói nãy giờ khiến anh thấy tỉnh táo hơn. Đúng là lúc nãy anh vì quá thất vọng nên mới nóng vội bỏ đi, cũng không chịu hỏi rõ lý do. Không biết Thư Di giờ đang làm gì, chắc hẳn là buồn lòng lắm. Cũng tại anh nhất thời nông cạn, lại làm tổn thương cô rồi.
Lộ Khiết biết con trai đang hối hận nhưng bà vui vì con đã chịu chia sẻ. Chồng bà nói đúng, Thư Di thật sự là quý nhân phù trợ. Từ ngày con bé xuất hiện, có rất nhiều chuyện vui đã xảy ra, mọi người trong gia đình cũng thân thiết hơn trước. Quan trọng nhất là đứa con trai út luôn làm ông bà lo lắng, nay đã chịu trưởng thành.
_Về nhà đi con. Đừng để con bé một mình, phụ nữ dù độc lập đến đâu nhưng với người đàn ông mình yêu thật lòng thì bao nhiêu quan tâm cũng không gọi là đủ đâu.
_Mẹ...!
Bác Văn vòng tay muốn ôm lấy bà, Lộ Khiết vô cùng xúc động, mắt đã ươn ướt. Không biết đã bao lâu rồi bà mới lại được ôm con mình như vầy. Trong tâm tư chỉ cầu mong tụi nhỏ luôn hòa hợp yêu thương nhau là bà đã hạnh phúc lắm rồi.
****
Bác Văn chạy về tới nơi, nhìn thấy chiếc Porsche trắng vẫn đậu trong garage thì đinh ninh Thư Di còn ở nhà, liền đi thẳng lên phòng nhưng lại không thấy bóng dáng người đâu. Trong phòng tắm cũng không. Bác Văn hơi lo lắng cho tới khi nhìn thấy điện thoại của cô nằm ngay ngắn trên bàn, tim anh bắt đầu đập nhanh. Bác Văn chạy xuống lầu, hét lớn
_Lão Chu !
Chu quản gia vội vàng ở sau nhà chạy lên
_Thiếu gia có chuyện gì cần ạ ?
_Ông có thấy vợ tôi không ?
_Dạ, lúc nãy có một người ngoại quốc đến đón thiếu phu nhân và Việt Bân đi rồi ạ.
Người ngoại quốc ?! Không lẽ là Alex.
_Thiếu phu nhân có nói đi đâu không ?
_Dạ không !
Bác Văn sốt ruột đi liền ra xe, lái đi ngay. Anh mở điện thoại gọi cho Việt