Gia Hân nhìn chằm chằm vạch đỏ trên cây bút thử thai, âm tính ! Cô chán nản vứt nó đi. Rõ ràng cô bị trễ ngày, ngực cũng căng đau, lại cứ hay khó chịu bực bội trong người, vậy mà kết quả vẫn là một vạch. Từ ngày cưới nhau đến giờ cô và Hạo Thiên đã không sử dụng biện pháp phòng tránh nào nữa, vậy mà gần một năm rồi cô vẫn chưa đậu thai. Mẹ cô Dương Tử Lan đưa con gái đi khám, kết quả sức khỏe sinh sản của cô hoàn toàn bình thường. Bác sĩ chỉ đưa ra lời khuyên là vợ chồng mới cưới nên giữ tâm thế thoải mái, đừng quá nôn nóng, dễ dẫn đến các triệu chứng mang thai giả.
_Gia Hân, con đừng buồn. Hai đứa còn trẻ và đều khỏe mạnh, chắc chắn sẽ sớm có tin vui thôi.
_Mẹ, con chỉ sợ Hạo Thiên ở bên ngoài không giữ được mình. Anh ấy tài giỏi đẹp trai như vậy, sẽ có rất nhiều phụ nữ bất chấp để tiếp cận.
_Con gái ngốc, từ bao giờ mà con lại có ý nghĩ tự ti như vậy. Hạo Thiên tuy xuất chúng nhưng nó chỉ yêu mỗi mình con thôi. Con nhất định phải tự tin vào bản thân mình.
Gia Hân thừ người, đúng là gần đây cô hơi phân tâm, nhất là từ sau khi đụng độ Hạ Thư Di ở nhà hàng tháng trước, cô luôn bị ám ảnh vì câu nói của cô ta. Hơn nữa, hình như Hạo Thiên cũng rất quan tâm đến thân phận của ả hồ ly đó.
_Em sao vậy Gia Hân ?
_Thiên, có chuyện gì ?
Gia Hân giật mình nhìn lên. Hạo Thiên đang nhìn cô lo lắng, từ nãy giờ vợ anh cứ như người mất hồn. Anh đã gọi mấy lần mà cô vẫn không nghe.
Gia Hân sực nhớ lại là hai vợ chồng cô đang dùng bữa trong một nhà hàng Pháp.
_Xin lỗi, em không nghe thấy anh nói.
Hạo Thiên lẳng lặng cắt phần bò trong đĩa của mình rồi đổi cho cô
_Gần đây công ty nhiều việc quá nên anh không dành thời gian cho em nhiều được. Để qua tháng, anh sẽ sắp xếp đưa em đi nghỉ dưỡng vài ngày.
_Thật không ?
_Anh có bao giờ sai hẹn với em chưa ?
_Hạo Thiên, cảm ơn anh.
_Em là vợ anh mà, từ khi nào lại bắt đầu khách sáo như vậy. Có lạ quá không ?
_Em chỉ sợ ảnh hưởng đến việc của anh thôi.
Thật ra Gia Hân nghe anh nói nãy giờ thì trong lòng đã vui như mở hội, tâm trạng lo lắng cũng nhanh chóng tan biến. Mẹ cô nói đúng, thì ra Hạo Thiên vẫn luôn quan tâm, yêu thương cô như trước giờ. Là do cô cạn nghĩ mà thôi.
Lúc hai vợ chồng vừa đi ra từ thang máy, bất ngờ bị một cô gái va phải, Gia Hân hơi lảo đảo nhưng Hạo Thiên đã giữ được cô.
_Cô đi đứng kiểu gì vậy, đau chết người ta rồi ?
_Tôi xin lỗi, xin lỗi, do tôi vội quá nên đụng phải hai vị.
Nhìn cô gái kia cứ gập đầu liên tục xin lỗi, hình như thật sự là không cố ý. Hạo Thiên cũng không muốn khó dễ phụ nữ, liền vòng tay ôm eo Gia Hân
_Được rồi, chúng ta mau đi thôi.
Cô gái kia vẫn im lặng đứng đó cúi đầu, Hạo Thiên đi lướt ngang qua, lòng thầm giật mình. Mùi hương này, sao lại giống hệt mùi trên người Hạ Thư Di. Anh bất giác nhìn xuống, nhưng cô ta vẫn không ngẩng mặt lên nên anh không thể nhìn rõ được.
_Có chuyện gì vậy anh ?
_Không có gì.
Hạo Thiên liền kéo Gia Hân đi để cô khỏi nghi ngờ. Nhưng anh cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà ngoái lại nhìn, chỉ thấy được phía sau một thân dáng chuẩn mực, thướt tha như trong tranh vẽ. Người đã đi rồi, nhưng mùi hương vẫn phảng phất như dụ hoặc.
****
Thư Di hồi hộp nhìn mình trong tấm gương lớn. Gương mặt chỉ trang điểm nhẹ, mái tóc uốn xoăn giả, thả dài tự nhiên, vậy mà nhìn cô cứ như biến thành một người hoàn toàn khác. Tố Cẩm và Khúc Chỉ Hàm vẫn đang loay hoay chỉnh lại váy áo, tóc tai cho cô dâu. Cuối cùng, sau một hồi ngó nghiêng tới lui, Tố Cẩm mới chịu hài lòng
_Hôm nay em đẹp lắm Thư Di !
_Chị cả, cảm ơn chị.
_Ơn nghĩa gì chứ, đừng nói là Vera Wang, nếu em muốn mặc váy cưới của bất kì nhà mốt Haute Couture nào, chị cũng đều có thể đặt cho em, em dâu à.
Đúng lúc này, Việt Bân gõ cửa rồi hé mở, ló đầu vào. Tố Cẩm biết ý liền đi ra
_Hẹn gặp em bên ngoài, Thư Di.
Khúc Chỉ Hàm đến gần, thơm phớt lên má cô
_Chúc mừng cậu, Thư Di !
_Cảm ơn cậu, Chỉ Hàm. Lát nữa gặp lại.
Chỉ Hàm đi ra cửa, vỗ vỗ lên vai Việt Bân như muốn động viên. Anh để cửa mở, e dè bước vào, nhìn thấy cô công chúa nhỏ của mình hôm nay rạng rỡ khoác lên người bộ lễ phục, trong lòng vô cùng xúc động.
_Tiểu thư, chúc mừng cô.
Thư Di nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, hơn 20 năm đi cùng nhau, chứng kiến anh phí phạm thời trai trẻ bên cạnh mình, cô vô cùng day dứt. Đã mấy lần cô và cả ba Kiến Quốc đề nghị anh nên lập gia đình riêng nhưng cuối cùng, anh vẫn chọn ở lại bên cạnh cô. Vậy mà bây giờ cô lại đã có gia đình, Thư Di cảm giác như mình vừa phụ đi một tấm chân tình, nghĩ đến đây, mắt đã ươn ướt
_Em xin lỗi A Bân, em lại đi lấy chồng trước rồi.
Việt Bân mỉm cười, hít hít mũi, quay đầu sang chỗ khác vì ngượng. Cô nhóc nhỏ ngang ngược năm nào giờ đã thật sự trưởng thành và tìm được bến đỗ hạnh phúc cho mình rồi. Anh nỗ lực bao năm qua, sẵn sàng làm tất cả vì cô cũng chỉ mong thấy được ngày này. Vậy mà giờ phút này, anh lại cảm thấy như mình sắp phải xa cô mãi mãi vậy, cảm giác cứ nghèn nghẹn nơi cổ. Nước mắt của Thư Di đã rơi xuống, cô nhìn anh, cố gắng nở nụ cười tươi nhất có thể
_A Bân, cảm ơn anh vì đã luôn chịu đựng em. Em thật sự không biết phải làm sao nếu không có anh suốt bấy lâu nay.
_Tiểu thư, từ giờ sẽ có người thay thế tôi chăm sóc yêu thương cô. Cô nhất định phải sống thật hạnh phúc, có như vậy thì tôi mới có thể yên tâm được.
Hơn hai mươi năm, đó là khoảng thời gian rất dài. Biết bao biến cố thời cuộc đã thay đổi, chỉ có chân tình này là vẫn tồn tại. Cả anh và cô đều chợt im lặng. Cả hai đã quá quen thuộc để có thể nói những lời hoa mĩ, chỉ lẳng lặng nhìn nhau, cảm xúc cứ vui buồn lẫn lộn.
Bác Văn đứng bên ngoài chứng kiến nãy giờ, tâm tư cũng thấy xốn xang. Dù không nói ra, nhưng anh hiểu rằng hai người bọn họ đều xem đối phương là vô cùng quan trọng. Thật kì lạ, trong lòng Bác Văn tự dưng nổi lên chút ý ghen tị với Việt Bân.
Tiếng bước chân đi vào làm cả hai đều quay đầu nhìn. Việt Bân quẹt nhanh giọt nước mắt, cúi chào, biểu cảm trên mặt đã trở về vẻ nghiêm túc khó gần thường ngày
_Thiếu gia, tôi tin tưởng giao tiểu thư cho cậu. Cậu nhất định phải bảo vệ cô ấy cho đến hết phần đời còn lại. Nếu không, tôi sẽ không để yên