9h sáng, trụ sở tập đoàn Horizon, Lý thị, Phố Tây.
Gia Hân bỏ qua sự bối rối của cô thư kí, trực tiếp mở cửa phòng chủ tịch, vừa hay nhìn thấy Hạo Thiên đang ôm ấp nữ nhân khác. Trừ anh ra, ba người còn lại đều kinh động. Cô thư kí vội vàng phân bua
_Xin lỗi chủ tịch, tôi không cản được, Phạm tiểu thư cô ấy cứ đòi vào...
Gia Hân quay lại trừng mắt nhìn cô ta, đúng là khổ cho cảnh trên đe dưới búa. Cô gái kia cũng hoảng hồn, vội buông Hạo Thiên ra ngay
_Được rồi, ra ngoài hết đi.
Câu nói của Hạo Thiên như sự giải thoát, hai cô gái lập tức chuồn lẹ. Cửa đóng lại, anh đi tới chỗ Gia Hân, môi cười, tay đưa ra muốn ôm
_Bảo bối, em đến sao không báo trước cho anh ?
Gia Hân hậm hực gạt tay anh ra, đi đến ghế ngồi
_Nếu không làm vậy, sao em thấy được màn hay ho vừa rồi của anh ?
Hạo Thiên nhếch mép, thong thả trở lại chiếc ghế chủ tịch, bộ dạng vô cùng thoải mái khiến Gia Hân rất khó chịu
_Thiên, anh như vậy là ý gì ?
_Ý của em là gì bảo bối ? Hạo Thiên vẫn tiếp tục khiêu khích
_Anh đường đường là chủ tịch mà ôm ấp nhân viên trong công ty như vậy còn ra thể thống gì nữa
Gia Hân tức giận, cô đang muốn xem anh làm thế nào để giải thích với cô. Hạo Thiên vẫn dửng dưng, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Gia Hân
_Vậy em nói xem, đường đường là vị hôn thê của Lý Hạo Thiên tôi mà lại đi lăn lộn trên giường với đàn ông khác, có phải...càng khó coi hơn không ?
Quả nhiên, sắc mặt Gia Hân lập tức tái mét. Hạo Thiên thích thú quan sát biểu cảm trên mặt cô
_Hạo Thiên, anh nói bậy bạ gì đó ?
_Đủ rồi Gia Hân !
Hạo Thiên bất ngờ quát lên, gương mặt đã trở nên u ám. Hắn đứng dậy, tiến về phía cô, Gia Hân dự cảm chẳng lành, cô trợn mắt nhìn hắn
_Thiên, anh...á...
Hắn bóp mạnh chiếc cằm của cô, Gia Hân đau điếng, vùng vẫy nhưng vô ích, nước mắt cũng sắp tuôn. Đây là lần đầu tiên hắn mạnh bạo với cô như vậy, Gia Hân bắt đầu thấy sợ.
Hạo Thiên cúi người kề sát tai của cô, lời nói của hắn lúc này lạnh lẽo như ác quỷ
_Hân nhi, em đừng thử thách giới hạn của tôi. Tôi có thể nuông chiều dung túng cho em, thì cũng có thể dìm em xuống địa ngục.
Nói xong, hắn buông tay ra. Gia Hân ôm mặt đau đớn, nước mắt cứ thi nhau rơi trên má phấn. Cô sợ đến nỗi cứng họng.
Hạo Thiên rút khăn giấy, ngồi xuống lau mặt cho cô. Gia Hân vẫn ương bướng đẩy tay hắn ra. Cô thật sự không biết làm vậy chỉ càng khiến hắn điên tiết. Mà hắn cũng đã hết kiên nhẫn, liền siết chặt lấy thân thể của cô, trực tiếp hôn lên cánh môi đỏ mọng.
Gia Hân bị bất ngờ, nhưng giờ phút này cô không còn tâm trí cho mấy chuyện ân ân ái ái này. Cô vẫn chưa ý thức được nguy hiểm, dùng hết sức lực muốn thoát ra khỏi cơ thể to lớn trước mắt. Cô muốn về nhà ngay lập tức.
Hạo Thiên bị đẩy tới cực hạn, hắn như biến thành người khác, hung bạo và tàn nhẫn. Hắn giật phăng cúc áo sơmi của cô, đè cô xuống sô pha, ham muốn không thôi. Gia Hân hoảng hốt càng vùng vẫy mạnh hơn, nhưng sức lực đôi bên quá